Monaco khẩn khoản lên tiếng mị hoặc Ngạn Bách Ngôn, bàn tay thon dài cứ thế tùy tiện mà luồn lách, sờ soạng trên người anh. Trong bóng tối, Ngạn Bách Ngôn cơ hồ không nhìn rõ người phụ nữ đang quấn chặt trên thân mình, chỉ có thể nghe thấy hơi thở gấp gáp ngày một tăng.
- Sao anh không nói gì vậy?
Monaco ngửa cổ lên nhìn Ngạn Bách Ngôn, thắc mắc cất giọng hỏi.
Đột nhiên, cả người cô ta bị đẩy mạnh ra, suýt chút nữa ngã té về phía sau. Ngạn Bách Ngôn đứng thẳng người, nghiêm túc chỉnh lại quần áo xộc xệch, lừ mắt nói:
- Vài năm không gặp lại, cô vẫn giữ tính xấu đáng khinh đó!
Ánh mắt thâm hiểm của Monaco lập tức sa sầm hẳn xuống. Cô ta từ từ ngồi dậy, bóng đèn trong nhà vệ sinh cũng đã được bật sáng trở lại. Lúc này đây, Monaco mới có thể nhìn rõ được khuôn mặt điển trai, lịch lãm không hề thay đổi của Ngạn Bách Ngôn.
- Anh cũng vậy, đâu có khác gì tôi là mấy?
- Ồ!
Ngạn Bách Ngôn nhếch miệng cười nhạt. Trên đôi mắt sắc như dao găm hàm chứa vài tia giễu cợt, coi thường không chút nể tình.
- Dù sao cũng rất cảm ơn cô vì đã mời Sơ Sênh tới đây biểu diễn. Nhưng Monaco à, cô nghĩ, hành động này của cô sẽ khiến tôi cảm động ư?
Gương mặt trang điểm đậm của Monaco dần dần giãn ra. Cô ta ngửa cổ cười rũ rượi, đắc ý lắc đầu chế giễu:
- Anh cứ thử xem, lát nữa chúng ta sẽ có kịch hay gì nào!
Dứt lời, Monaco đưa tay kéo đai váy của mình trễ xuống, để lộ bầu ngực nở nang đã hở quá nửa. Mái tóc cắt tém cũng được cô ta vò đến bù xù, son môi và kẻ mắt lem nhem, giống như vừa trải qua một trận vật lộn điên cuồng.
Ngạn Bách Ngôn vẫn khoanh hai tay trước ngực, nhíu mày nhìn theo từng động tác của cô ta. Xong xuôi, Monaco vênh mặt đầy đắc ý, sau đó hít sâu lấy hơi, kêu ré lên thảm thiết:
- Aaaa! Cứu tôi với! Ai đó làm ơn cứu tôi với!
Tiếng hét của cô ta vang vọng ra bên ngoài, lập tức gây được sự chú ý của những người khác. Nghe tiếng bước chân bình bịch chạy tới, Monaco lao vọt về phía Ngạn Bách Ngôn, đưa tay xé toạc áo sơ mi của anh, lại kịch liệt nắm lấy hai tay anh, biến từ chủ động thành người bị hại mà gào khóc thảm thương.
Cửa nhà vệ sinh bị đẩy mạnh ra.
Hai người phụ nữ nghe thấy tiếng kêu hò nhau chạy vào ứng cứu, trông thấy cảnh tượng giằng co trước mặt liền lập tức hét ầm lên:
- Bớ người ta! Mau cứu chị Monaco!
Sơ Sênh cùng Tình Vu đang ngồi trò chuyện vui vẻ, chợt thư ký của ông hối hả chạy tới, thở không ra hơi mà báo tin gấp:
- Giám... giám đốc, phu nhân bị kẻ xấu làm nhục!
Monaco ư?
Sơ Sênh bặm chặt môi, cuối cùng vẫn quyết định đứng dậy, chạy theo sau Tình Vu ra bên ngoài. Đập vào mắt cô là cảnh tượng Monaco đang ngồi gục trên đất khóc lóc thảm thiết, váy trễ gần hết hai tay che ngực trần, sợ hãi kêu gào. Mà người đàn ông bị cho là đã làm nhục cô ta lại chính là Ngạn Bách Ngôn. Anh đứng bên cạnh trong vòng vây của bảo vệ, quần áo xộc xệch, cúc áo sơ mi bị bung ra, phần ngực vạm vỡ vẫn còn dính dấu son nhoe nhoét.
Tình Vu vội vã chạy tới, cởi áo che lên người vợ, hai mắt đỏ quạch nhìn chằm chằm về phía Ngạn Bách Ngôn mà chất vấn:
- Chuyện gì thế hả, Bách Ngôn? Cậu có biết đây là ai không?
Thái độ của Ngạn Bách Ngôn vẫn hết sức bình tĩnh. Anh nhún vai, cười khẩy:
- Vấn đề này, thiết nghĩ ông nên hỏi chính vợ của mình thì sẽ biết rõ hơn đấy!
Sơ Sênh vừa nhìn liền biết, người giở trò trong sự việc này chính là Monaco. Chẳng qua, cô ta có thể dễ dàng lừa gạt giám đốc Tình âu cũng vì sự giả tạo, lợi dụng trong suốt bao năm.
Cô bước đến bên Ngạn Bách Ngôn, đưa tay chỉnh lại phần áo sơ mi bị bung cúc của anh, lạnh lùng nói:
- Giám đốc Tình, ông cùng chồng tôi quen biết đã bao năm, chắc hẳn ông cũng thừa hiểu tính cách của anh ấy như thế nào rồi chứ?
Những lời quả quyết này của cô chợt làm Tình Vu rơi vào thế khó xử. Một bên là bạn thân chí cốt bao năm, một bên là người vợ ông cưng chiều hết mực, bây giờ xảy ra chuyện động trời này liệu tin ai được đây?
Sự việc ồn ào nhanh chóng gây chú ý với đám đông xung quanh. Họ tụ tập chỉ trỏ, che miệng phán đoán tùy tiện.
- Lúc chúng tôi chạy tới, anh ta đang ra sức cởi đồ của chị Monaco. Còn chị ấy không ngừng khóc lóc van xin buông tha!
Một trong hai người phụ nữ chạy tới đầu tiên ghé tai nói nhỏ, những cũng đủ lọt vào tai Tình Vu. Monaco ôm lấy chồng mình, nức nở khóc:
- Anh à, em xin lỗi vì đã giấu anh. Ngạn Bách Ngôn chính là chồng cũ, là người mà em đã đâm đơn ly hôn khi vừa tổ chức xong đám cưới. Ai ngờ, ai ngờ anh ta không phục, muốn dạy dỗ cho em một bài học!
Tình Vu chết điếng người, hết nhìn vợ lại nhìn sang Ngạn Bách Ngôn. Cuối cùng, không chịu đựng được liền lao đến, túm lấy cổ áo Ngạn Bách Ngôn hét lớn:
- Thằng khốn! Thì ra chính là mày, chính là mày!