Sau khi lĩnh chứng, Vương Doãn Mạt lái xe đưa Hạ Thương thẳng về Đại Viên.
"Mẹ, con về rồi"
Vương Doãn Mạt và Hạ Thương vừa vào nhà liền thấy Thẩm Lạc Ngưng đang cắm hoa ở phòng khách, tuy vậy nhìn vào liền biết trạng thái của bà đang rất không tập trung.
Thẩm Lạc Ngưng nghe được giọng Vương Doãn Mạt liền nhìn sang, trái tim đang bị siết chặt như được thả lỏng.
Lúc này, Thẩm Lạc Ngưng đưa mắt nhìn sang thanh niên cao ráo bên cạnh Vương Doãn Mạt.
"Hạ Thương?"
Thẩm Lạc Ngưng không chắc chắn hỏi một câu.
"Bác gái, cháu là Hạ Thương, lần đầu gặp mặt nhưng không có quà mang đến mong bác thứ lỗi"
Hạ Thương lễ phép tiến lên một bước chào hỏi.
"Vào trong ngồi xuống đã"
Thẩm Lạc Ngưng đưa mắt nhìn liếc qua chân của Hạ Thương rồi cất giọng.
Bà đi trước, đôi vợ chồng mới cưới ngoan ngoãn đi theo sau.
"Mẹ, con có chuyện muốn nói..."
Vương Doãn Mạt có chút nóng lòng và thấp thỏm, chuyện kết hôn với Hạ Thương cô vẫn chưa thông báo trước một tiếng với mẹ mình.
"Hai đưa kết hôn rồi?"
Thẩm Lạc Ngưng không nóng không lạnh, từ từ chậm rãi rót trà ra cho Hạ Thương.
Vương Doãn Mạt thoáng sửng sốt khi mẹ mình đã biết chuyện này.
"Bác gái, chuyện này là do cháu đề xuất, kết hôn gấp gáp là chuyện không đúng, xin bác trách..."
Hạ Thương nhận ra sự nôn nóng của Vương Doãn Mạt nên đè tay coi lại rồi đứng ra nhận lỗi.
"Chuyện tình cảm của bọn con, mẹ không quyết định được, chỉ mong hai đứa sau này có thể trưởng thành hơn, biết cùng nhau nhìn nhận sự việc."
Thẩm Lạc Ngưng lắc đầu đáp, tình cảm của Vương Doãn Mạt dành cho Hạ Thương bà cũng đã biết, sao có thể nỡ lòng nào chia cắt hai đứa một lần nữa.1
"Mẹ, chuyện này ba biết chưa?"
Vương Doãn Mạt sợ nhất khi phải đối mặt với ba mình, mặc dù thường ngày ông rất yêu thương cô, chưa từng lớn tiếng hay nặng lời nhưng chuyện này vô cùng quan trọng, cô vẫn chưa báo với ông mà đã tự ý quyết định...
"Biết cái gì?"
Giọng nói quen thuộc vang lên, trái tim Vương Doãn Mạt như sắp rơi ra ngoài.
Cô đưa mắt ra ngoài cửa nhìn rồi thở phào nhẹ nhõm.
Người trở về không phải là ba cô Vương Đình Hi mà là anh hai trời đánh của cô Vương Đình Khanh.
Ba và anh cô chất giọng quả thực vô cùng giống nhau, đúng là dễ khiến người khác nhầm lẫn.
"Anh hai, sau này anh có thể đổi giọng được không? Lên tone hoặc hạ tone xuống một chút, đừng nói chuyện giống ba"
Vương Doãn Mạt vuốt vuốt ngực mình, sợ muốn chết rồi.
Hạ Thương ngồi bên cạnh vô thức mỉm cười khi nhìn thấy một mặt này của Vương Doãn Mạt.
Vương Đình Khanh vào nhà liền đưa mắt nhìn sang thiếu niên quen thuộc bên cạnh Vương Doãn Mạt.
"Chào anh"
Hạ Thương lịch sự đứng lên đưa tay ra chào hỏi Vương Đình Khanh.
Anh gật đầu sau đó đưa tay ra chào hỏi.
"Miên Miên đâu?"
Thẩm Lạc Ngưng đưa mắt nhìn con trai mình rồi hỏi một câu.
"Có một ca phẫu thuật ở bệnh viện"
Vương Đình Khanh cởi áo vest ra đắp lên thành ghế rồi tự rót cho mình một ly trà nóng. Anh đưa nó lên miệng vừa uống vừa quan sát thiếu niên trước mặt.
"Anh hai, em kết hôn rồi"
Vương Doãn Mạt mím môi nhìn Vương Đình Khanh nói.
"Khụ..."
Vương Đình Khanh nhanh chóng bị lời nói của Vương Doãn Mạt chọc cho sặc nước.
"Tiểu quỷ, chuẩn bị tinh thần ăn đòn từ ba đi"
Vương Đình Khanh nhếch môi đặt ly trà xuống.
"Chuyện này em sẽ nói với ba sau, anh kín miệng một chút"
Vương Doãn Mạt cau mày nhìn Vương Đình Khanh.
"Hôm nay bọn con ở lại đây chứ?"
Thẩm Lạc Ngưng bỗng nhiên cất giọng hỏi.
Hạ Thương nghe vậy thì nhìn sang Vương Doãn Mạt hỏi ý.
Cô chần chừ chốc lát rồi đưa ra quyết định.
"Bọn con trở về nhà của mình ạ"
...
Ngồi lại Đại Viên một lát, Vương Doãn Mạt lái xe cùng Hạ Thương rời đi.
Ban đầu Vương Doãn Mạt định tìm một khách sạn nào đó ở tạm sáng hôm sau sẽ đi tìm nhà nhưng Hạ Thương có vài căn hộ gần đó nên bảo cô lái xe thẳng qua luôn.
"A Thương, anh thường sống ở đây sao?"
Vương Doãn Mạt vừa vào nhà liền đảo mắt một vòng xung quanh quan sát.
"Ừm, anh thường ở đây"
Hạ Thương cuối người mở tủ lấy ra cho Vương Doãn Mạt một đôi dép đi trong nhà màu hồng.
"Ở một mình sao lại có đôi dép màu hồng này?"
Vương Doãn Mạt nhìn nhìn đôi dép màu sắc sặc sỡ trên tay Hạ Thương rồi tò mò.
"Mua để dành cho em. Còn nữa, là đồ đôi"
Hạ Thương cũng nhanh chóng lấy ra một đôi dép khác với kiểu dáng i hệt, chỉ khác màu sắc.
Vương Doãn Mạt mỉm cười nhìn anh.
Hạ Thương ngồi xuống nâng chân Vương Doãn Mạt lên thay giày thành dép cho cô.
"Đừng, để em..."
Vương Doãn Mạt nhanh chóng ngăn cản.
"Ngoan chút, đứng yên"
Hạ Thương giữ chặt chân cô nhỏ giọng nói.
"A Thương, một lát chúng ta đi siêu thị mua đồ về nấu buổi tối nhé"
Thay giày xong, Hạ Thương đứng dậy, Vương Doãn Mạt liền dùng tay phủi hai vai anh rồi tới hai tay.
"Được. Đều nghe em"
Cả đời này nguyện nghe theo em...