Khắp nơi đều là dầu lửa, chỉ cần mồi một ít lửa thì tất cả se hoá tro tàn.
Thẩm Lạc Ngưng dựa theo cảm tính của mình mà lái đi.
"Thẩm Lạc Ngưng, tạm biệt"
Trần Kim Uyên bỗng nhiên quăng một điếu thuốc còn cháy xuống mặt đường.
Lửa rất nhanh đã bùng lên, sáng cả một vùng.
Hiện tại đã không thể chậm chạp, Vương Đình Hi bị thương, rừng đang cháy, lửa phía sau lưng ngày một dữ dội đang đuổi theo.
Ady đang sát trùng vết thương và băng bó, cầm máu tạm thời cho Vương Đình Hi.
"Ha? Hôm nay chúng ta cùng đồng quy vô tận"
Trần Kim Uyên cười lớn.
Thẩm Lạc Ngưng lái xe ra một khu đất trống, bên ngoài là vách núi cheo leo, hụt chân liền có thể rơi xuống mất mạng.
"Mày muốn bị cháy đến chết hay muốn thịt nát xương tan?"
Trần Kim Uyên bước xuống đứng dựa vào xe hút thuốc.
"Miệng bà vừa mới uốn nước cống sao? Thối quá, im miệng lại đi"
Enly cũng bước xuống xe nhìn Trần Kim Uyên.
"Thẩm Lạc Ngưng, xuống xe, chúng ta cùng trò chuyện một chút"
Trần Kim Uyên xoay xoay con dao trong tay nhìn về phía Thẩm Lạc Ngưng.
"Người đàn bà điên như bà cũng có chuyện để nói"
Enly hung hăng trừng Trần Kim Uyên.
Thẩm Lạc Ngưng mở cửa xe ra, lười biếng tựa người vào cửa xe nhìn Trần Kim Uyên.
Cô muốn chính tay mình giết người đàn bà này.
Không nói không rằng, Thẩm Lạc Ngưng nhanh như gió phi tới trước mặt Trần Kim Uyên.
Tuy bà ta có tuổi những thân thể cũng vô cùng linh hoạt, nhanh người né tránh cú đấm Thẩm Lạc Ngưng giáng tới, trả lại cho cô một cú đấm.
Tất nhiên, Thẩm Lạc Ngưng né được.
Lần này cô cùng chính xác cô đấm thẳng vào sóng mũi của Trần Kim Uyên.
"A..."
Trần Kim Uyên lùi về sau vài bước đưa tay ôm lấy mũi mình. Quả nhiên gãy rồi. Bà ta lại tiến lên, cầm lấy con dao muốn đâm Thẩm Lạc Ngưng.
Thẩm Lạc Ngưng chế trụ lấy tay bà ta, không bất cẩn liền để con dao xoẹt qua tay mình, chảy máu.
"Đổ máu rồi, haha"
Trần Kim Uyên thấy Thẩm Lạc Ngưng bị thương thì cười thích thú.
*Cạch* một tiếng, Thẩm Lạc Ngưng bẻ tay Trần Kim Uyên, con dao nhanh chóng rơi xuống đất.
Cô đè mặt Trần Kim Uyên xuống dưới, dùng chân đạp mạnh lên mặt bà ta.
Trước khi làm chuyện xấu, cô quay đầu lại hướng Vương Đình Hi ra hiệu cho anh đừng để An An thấy việc cô chuẩn bị làm.
Anh tất nhiên hiểu ý liền che mắt An An lại, bảo mẹ phải dạy dỗ kẻ xấu, An An không nên nhìn.
Cậu bé ngoan ngoãn nhắm mặt lại, chủ động lấy tay che hai lỗ tai lại.
Vương Đình Hi thấy vậy thì đưa mắt tiếp tục nhìn về phía Thẩm Lạc Ngưng. Anh biết cô đã tự kìm chế rất lâu rồi.
Dù sao rừng cũng sẽ bị cháy, nếu như Thẩm Lạc Ngưng giết bà ta rồi, xác cũng nhất định bị thêu rụi....vậy thì, mặc cho cô phát tiết đi.
Nếu như bị phát hiện, anh sẽ chống lưng cho cô, cũng sẽ không để cô chịu thiệt.
Thẩm Lạc Ngưng cầm lấy con dao xoay xoay trong tay sau đó kề lên mặt Trần Kim Uyên.
"Bà cho rằng tôi sau khi rời khỏi căn cứ thì sẽ trở nên lương thiện, giết người sẽ nương tay sao?"
Thẩm Lạc Ngưng cười lạnh, dùng con dao gạch gạch vài đường trên da mặt Trần Kim Uyên.
Da mặt trắng tươi của Trần Kim Uyên rất nhanh đã nhuộm đỏ bằng máu.
"Trước khi chết, để tao nói cho mày nghe một chuyện nhé"
Trần Kim Uyên hừ lạnh, đến giờ vẫn chưa chịu hối cãi.
"Năm xưa, chính tay tao bắt mày, đem mày vào căn cứ huấn luyện đó. Nào, có thấy bất ngờ không?"
Thẩm Lạc Ngưng nghe đến đây thì siết chặt tay, cô cứ tưởng chuyện mình bị bắt cóc chỉ là vì mẹ cô vô tình làm thất lạc, lại không ngờ người đàn bà này đã tính kế trả thù từ lúc đó.
Vì bà ta trả thù mà Thẩm Lạc Ngưng từ nhỏ liền phải rời xa cha mẹ, chịu đủ mọi thứ huấn luyện ác ma.....
"Tao thích nhìn thấy dáng vẻ con đàn bà Sở Vân Dung phát điên lên vì mày. Còn thằng khốn Thẩm Khiêm cũng vì vợ mất con mà hoá điên....haha"
Trần Kim Uyên cười thật to....
Thẩm Lạc Ngưng tức giận đến đỏ cả mắt, cô cầm lấy bàn tay của Trần Kim Uyên ra, thẳng tay chặt đứt hai ngón tay cuối.
"A...."
Tiếng hét đau đớn, chói tay của Trần Kim Uyên vang lên.
Tiếng máy bay từ xa truyền tới, Vương Đình Hi ngẩng đầu lên nhìn, liền thở phào một hơi nhẹ nhõm, anh chắc chắn hắn sẽ cho người tới cứu minh trở về.
Thẩm Lạc Ngưng vẫn còn phát tiết, cô bóp cổ Trần Kim Uyên thật chặt.
"Bà là con đàn bà điên nhất Thẩm Lạc Ngưng tôi từng gặp"
Trần Kim Uyên sắp chết vẫn còn cười.
Bỗng nhiên Thẩm Lạc Ngưng vung tay, cắm thẳng con dao xuống ngực Trần Kim Uyên. Máu của bà ta bắn thẳng lên mặt Thẩm Lạc Ngưng.
"Tao....chết rồi...mày cũng...."
Chưa nói xong hai chữ cuối thì nhìn thấy dáng vẻ quen thuộc của Justin đang đứng cho tay vào túi quần trên máy bay nhìn xuống.
Tất cả kế hoạch bà ta bày ra đều để giết chết Thẩm Lạc Ngưng....vậy mà tại sao? Người chịu thiệt cuối cùng vẫn là bà ta? Thẩm Lạc Ngưng thì vẫn nhỡn nhơ sống an bình.
Nhìn vẻ mặt của Trần Kim Uyên, lần này Thẩm Lạc Ngưng rút con dao bên ngực kia ra, một lần nữa đâm thẳng xuống tim bà ta. Mắt vẫn không động, giữ nguyên nét mặt vô cảm của minh.
Vương Đình Hi nhìn thấy Thẩm Lạc Ngưng như vậy thì vô cùng đau lòng.
Anh mở cửa xe xuống, tiến lại gần Thẩm Lạc Ngưng.
"Ngoan, đủ rồi"
Anh dùng tay lau đi máu dính trên mặt Thẩm Lạc Ngưng. Xoa xoa đầu cô kéo tay cô đi vào trong xe.
Máy bay đáp xuống, Justin thẳng tấp đi đến chổ Trần Kim Uyên.
"Đến cả Lăng Chi. Giọt máu duy nhất của bà mà bà vẫn ra tay được?"
Justin cười lạnh nói, anh cho tay vào túi quần lười biếng nhìn Trần Kim Uyên.
"Ồ, nói cho bà một tin tức vô cùng vui vẻ trước khi chết"
Justin bỗng nhiên xoa xoa chiếc nhẫn trên tay mình cười khẩy.
"Đống tro cốt mà bà dùng cả đời để đi tìm, nó luôn nằm trên tay tôi đây. Chẳng qua là đem đi làm thành một chiếc nhẫn thôi mà bà cũng không nhìn ra"
Justin làm ra vẻ mặt thản nhiên như chưa từng làm gì có lỗi.
"Còn nữa, ông già của tôi chết là do chính tay tôi giết đó. Bà trả thù sai người rồi"
Nói xong câu cuối, Justin không nán lại nữa mà quay người rời đi trước vẻ mặt sắp phát điên của Trần Kim Uyên.
Bà ta không thể tin được vào tai mình, tro cốt mà bà ta luôn tìm kiếm thì ở gần ngay trước mắt, người mà bà ta luôn tìm cách để trả thù, tột cùng cũng không phải kẻ thù thật.....
Máu từ trong miệng Trần Kim Uyên không ngừng chảy ra, bà ta chết...không nhắm mắt.
Sau khi tất cả đều an toàn lên máy báy của Justin. Cả khu rừng rất nhanh liền chìm trong biển lửa.