Thẩm Lạc Ngưng khoanh tay đứng nhìn vợ chồng bọn họ kẻ tung người hứng.
An An cũng nâng đôi mắt lạnh như băng của mình nhìn về phía bọn họ.
"Cô ức hiếp vợ con của tôi sao?"
Ba của tên nhóc kia chỉ tay về phía Thẩm Lạc Ngưng, bước chân nhanh chóng tiến về phía cô.
Thẩm Lạc Ngưng vẫn đứng yên như cột không hề nhúc nhích.
"Mami"
An An thấy tình hình không tốt thì kéo vạt áo của mẹ mình khẽ gọi nhỏ một tiếng.
Thẩm Lạc Ngưng quay lại nhìn con trai mình, cho thằng bé một ánh mắt trấn an.
"Cô có biết tôi là ai không? Cô biết tập đoàn NK chứ? Chồng cô là ai? Có tin tôi gọi một tiếng liền cho hắn không có chổ dung thân không?"
Người đàn ông lớn giọng đe doạ Thẩm Lạc Ngưng, hắn ta vô cùng kiêu ngạo hất cằm nói.
"Ồ, ghê gớm quá"
Thẩm Gia Hứa nghe cuộc điện thoại của Thẩm Lạc Ngưng nên không yên tâm liền tự mình đến trường một chuyến.
"Tổng....Tổng giám đốc Thẩm"
Người đàn ông thấy người tới là Thẩm Gia Hứa thì liền thu lại khí thể vang trời lúc nảy, nhanh chóng cúi người muốn bắt tay với anh.
"An An, sao vậy con?"
Thẩm Gia Hứa bỏ qua ông ta, trực tiếp đi đến chổ An An ngồi xuống nhìn vết thương ở miệng của nhóc con.
"Cậu...."
An An nhìn Thẩm Gia Hứa cất giọng non nớt, nhóc con bỗng nhiên giở trò cúi đầu xuống lấy tay gạt đi nước mắt.
Thẩm Gia Hứa thấy cháu trai duy nhất của mình uỷ khuất khóc thì nóng cả ruột gan.
Sau khi được cô giáo chủ nhiệm kể lại đầu đuôi câu chuyện thì Thẩm Gia Hứa hận không thể một đạp, đá một nhà ba người đó ra khỏi trường.
"Cái miệng nào bảo cháu trai nhà tôi là thằng khốn? Là đồ mất dạy?"
"Giám đốc Thẩm tôi...tôi không hiểu chuyện...tôi sai rồi"
Người đàn bà Lý Hương quỳ xuống cầu xin.
"Là vợ con tôi không hiểu chuyện, xin...xin ngài bỏ qua"
Người đàn ông cũng đứng ra nhận lỗi thay cho vợ con mình.
"Theo như tôi biết, các người không thuộc dòng dõi Quân Nhân, tại sao tên nhóc kia lại bước chân vào đây học được?"
Thẩm Gia Hứa mặt lạnh nhìn sang tên nhóc mập mạp bị đánh đến thảm hại đang đứng trong góc.
"Tôi....tôi"
Người đàn ông bị hỏi thì bí đường trả lời, ông không dám mở miệng đáp lại. truyện kiếm hiệp hay
Hiệu Trưởng trường biết tin Thẩm Gia Hứa đại giá quang lâm thì cũng nhanh chân chạy tới.
"Ồ, Hiệu Trưởng Lâm, bắt đầu từ ngày mai, tôi không muốn thấy tên nhóc này xuất hiện trong trường này nữa. Còn nữa, tôi sẽ rút học bạ cho An An, thằng bé không thể học tập trong một môi trường như thế này nữa"
Thẩm Gia Hứa cau mài nói.
Chuyện dùng tiền để vào trường học nếu không có sự cho phép của Hiệu Trưởng Lâm này, sẽ không ai có thể vào được. Chính ông ta cũng đang muốn kết thúc sự nghiệp nhà giáo của mình đây mà.
"Còn nữa, công ty NK vĩ đại của các người, chờ đó...."
Thẩm Gia Hứa ngồi xuống bế An An vào lòng sau đó rời đi. Thẩm Lạc Ngưng cũng đi theo sau lưng.
"Cậu,ngầu thật"
An An lúc được đặt lên xe, không nhịn được quay đầu nhìn Thẩm Gia Hứa khen ngợi một câu.
"Anh cướp hết hào quang của em rồi"
Thẩm Lạc Ngưng chống cằm nhìn anh mình nói.
"Tiểu An An của cậu, sau này có chuyện gì cũng đừng dùng vũ lực như vậy, cậu biết hôm nay con ra tay giúp bạn là việc tốt, nhưng nhìn con bị thương như vậy, mami con sẽ đau lòng."
Thẩm Gia Hứa cười cười với Thẩm Lạc Ngưng xong liền quay sang dặn dò An An ngồi bên cạnh.
"Mami, con xin lỗi"
An An từ lúc Thẩm Lạc Ngưng vào trường liền biết bản thân mình có lỗi rồi, cậu nhóc dự định về nhà sẽ nhận lỗi với mẹ mình sau.
"Mami không trách con"
Thẩm Lạc Ngưng với tay lên phía ghế trước xoa xoa đầu cậu nhóc nhỏ đáng thương vô cùng.
"Chuyện này thế nào cũng truyền đến tai daddy con, khi daddy gọi về con phải thành thật kể lại mọi chuyện. Biết chưa?"
Thẩm Lạc Ngưng căn dặn An An một chút.
Nhờ thời gian ở nhà Vương Đình Hi dạy dỗ vô cùng nghiêm khắc nên mới uốn nắn ra được một An An có tính tình thật tốt của hiện tại.
Khi về nhà, An An nhanh chóng nhào vào lòng bà ngoại.
Sở Vân Dung yêu thương An An như báu vật của mình.
"Ôi trời, con sao thế này?"
Nhìn vết máu khô động lại trên khoé miệng của An An, Sở Vân Dung liền nâng cằm cậu nhóc lên quan sát.
"Cháu ngoại của mẹ làm anh hùng cứu mỹ nhân"
Thẩm Gia Hứa cất giọng.
"Con vì bạn nữ mà đánh nhau sao?"
An An ngoan ngoãn gật gật đầu nhỏ.
"Thật là, mau, đến, bà ngoại sát trùng vết thương"
Sở Vân Dung bất lực lắc đầu nhìn An An.
....
Tối đó, quả thực Vương Đình Hi gọi về, nhưng lần này anh không mắng An An mà chỉ nói chuyện với cậu nhóc thật lâu rồi mới cúp máy.
"Daddy không mắng con chứ?"
Thẩm Lạc Ngưng ngồi bên cạnh nhìn nhìn An An.
"Không ạ, nhưng daddy nói thật nhiều"
An An lắc lắc đầu.
Ngày mai An An liền chuyển sang chổ học khác nên nhóc con có chút lo lắng, cả đêm nằm trò chuyện với Thẩm Lạc Ngưng thật lâu.