Bầu trời đang dần dần chuyển sang mùa thu, thời tiết bớt oi bức, không khí trong lành kèm gió thoang thoảng khá dễ chịu.
Một cơn gió nhỏ nổi lên, bay xuyên qua cửa sổ đang mở, làm tấm rèm đun đưa mềm mại.
Cơn gió tiếp tục lan tỏa khắp phòng, trên chiếc giường lớn màu trắng tinh khôi, những sợi tóc dài đen nhánh nhẹ khẽ bay lên rồi hạ xuống khuôn mặt xinh đẹp.
Cô gái đang ngủ yên lành đột nhiên nhíu lại đôi mắt vì bị tóc chọc vào.
Cô vô thức đưa tay lên vén tóc ra, đột nhiên một bên vai truyền tới một cảm giác đau tê tái.
"Ư…"
Người đàn ông ngủ quên gục đầu xuống giường nghe thấy tiếng của cô liền giật mình tỉnh dậy.
Vẻ mặt của anh ta bừng tỉnh trong phút chốc, môi nở lên nụ cười rạng rỡ.
"Tô Na, cô tỉnh lại rồi."
Tô Na từ từ mở mắt, khung cảnh mờ ảo dần hiện rõ ra trước mắt, cả người đàn ông đang ở trước mặt cô nữa.
Mắt cô bỗng nhiên mở lớn kinh ngạc vội chống tay ngồi dậy.
"Hứa… Hứa Niên.
Sao lại là anh? Chẳng phải tôi đã bị, a…"
Cơn đau buốt lại ập đến khiến cô nhăn mặt, nhất thời chưa chuẩn bị tinh thần mà lỡ kêu lên một tiếng.
Hứa Niên vội đưa hai tay ra đỡ cô, khuôn mặt lộ rõ vẻ quan tâm.
"Cẩn thận, đừng cử động mạnh quá, vai của cô vẫn còn đang bị thương đấy."
Tô Na đưa tay lên chạm nhẹ chỗ vết thương, cô nhớ lại vào tối hôm đó sau khi bị trúng một phát đạn, cô lập tức hôn mê ngay, tự dưng bây giờ tỉnh lại thì đang ở một nơi xa lạ, còn nhìn thấy Hứa Niên.
Những việc gần đây xảy ra xung quanh cô đều đột ngột đến choáng ngợp, cứ như trò đùa vậy.
Tô Na nhắm mắt lại vài giây để định thần, sau đó cô lại ngước lên hỏi.
"Vậy… nơi này là nơi nào? Anh có quan hệ gì với đám người đã bắt tôi chứ? Hứa Niên, rốt cuộc anh có lai lịch như thế nào?"
Tô Na không phải là một đứa con nít để không nhận ra sự bất thường.
Hứa Niên luôn có một điều gì đó đang che giấu.
Thật ra cũng không có gì bất ngờ, người làm việc cho Trịnh Kình Sâm đương nhiên sẽ không tầm thường, nhưng có nhiều lúc cô thấy Hứa Niên rất đơn thuần, đơn thuần đến đến mức khiến người ta phải nghi ngờ.
Lúc đó cô đã không nghĩ nhiều, nhưng giờ thì có lẽ cô cần thiết nên biết.
Ánh mắt của Tô Na làm ra vẻ rất nghiêm nghị.
Hứa Niên cười gượng đưa tay ra sau gáy xoa xoa.
"Đây là nhà của tôi, thực ra… lai lịch của tôi cũng không có gì đặt biệt.
Chỉ là trùng hợp tôi biết tin cô bị bắt, tôi tin tưởng cô, tôi chắc chắn là cô không làm việc đó.
Sợ cô rơi vào tay cảnh sát bọn họ sẽ ép cung cô, nên tôi đã nhờ một số người bạn đến giúp cô thoát khỏi bọn họ, chuyện đơn giản vậy thôi…"
"Bạn? Anh nghĩ tôi tin sao?"
Bầu không khí có vẻ nghiêm trọng hơn rồi.
Chỉ có việc liên quan đến mẹ của cô mới khiến cô bất chấp lao vào.
Thực tế, cô có con mắt rất tinh tường, chỉ là cô cảm thấy không liên quan đến bản thân nên mới lười nghĩ, nhưng một khi đã khiến cô nghi ngờ, thì mọi chuyện cô đoán gần như là đúng.
Về điểm này thì cô không khác gì Trịnh Kình Sâm cả.
Hứa Niên bặm môi cười bất lực, cuối cùng cũng không thể chịu được áp lực từ đôi mắt của cô mà nói.
.
Truyện đề cử: Dụ Hoặc Minh Tinh: Mùi Hương Của Em
"Được rồi, không giấu cô nữa.
Thật ra… những người đó đều là thủ hạ của ba tôi.
Tôi nói ra chuyện này thì cảm thấy thật hổ thẹn, nhưng ba tôi hoạt động trong thế giới ngầm, viên kim cương của Đế Trịnh là do Mã Chính Thành đánh tráo để bồi thường cho ba của tôi.
Có một lần tôi đến gặp ông ấy và tình cờ nghe được hai người họ nói chuyện với nhau.
Mã Chính Thành muốn đem cô ra làm kẻ gánh tội thay, đám cảnh sát kia đều đã bị ông ta mua chuộc cả rồi, bọn họ đã dự tính sẽ diệt khẩu cô trong tù và dàn dựng thành một vụ tự tử.
Ngày hôm đó, kẻ bắn phát súng vào cô là cảnh sát, là ông ta cố ý, tôi thấy đã thấy ông ta nhắm thẳng vào cô như muốn một phát bắn ngay tim.
Thú thật tôi đã rất hoảng loạn, cũng may ông ta bắn trượt, nếu không… "
Từng câu từng chữ Hứa Niên nói ra đều khiến Tô Na rùng mình, trước đây dù biết Mã Chính Thành thâm hiểm, cô cũng không bao giờ ngờ đến ông ta lại độc ác đến mức có thể giết người.
Trong đầu cô đang liên tưởng đến một việc tồi tệ nhất, nếu Mã Chính Thành đã có ý muốn giết cô vậy còn mẹ của cô, cô thật không dám nghĩ đến.
Mắt của Tô Na không chớp, nước mắt của cô đột nhiên rơi xuống lăn trên gò má, cô bỗng nhiên cảm thấy nghẹt thở mà thở từng hơi mạnh khó khăn, cô đưa tay lên nắm chặt trên lồng ngực, trong lòng của cô như sôi sục sắp vỡ ra.
Hứa Niên vội vàng tiến lại gần, nét mặt lo lắng muốn nắm tay của cô, nhưng nửa chừng anh ta đã rút tay lại, giữ khoảng cách với cô một khoản, anh ta nói.
"Tô Na, cô đừng quá kích động.
Tôi biết cô rất hận Mã Chính Thành, nhưng bây giờ cô đang bị thương, cần phải nghỉ dưỡng.".