Trịnh Kình Sâm chưa bao giờ ngủ trước Tô Na khi hai người làm xong, hôm nay có lẽ là một ngày đặt biệt, anh ngủ say đến không còn biết gì, Tô Na ngồi bên giường với một thân toàn dấu hôn từ cổ đến chân.
Bàn tay cô chạm khắp khuôn mặt của anh, từ chân mày đến sống mũi, nhân trung rồi đến đôi môi đã hôn cô một cách mãnh liệt.
Ánh mắt cô nhìn anh mà buồn vui không rõ, nhìn ra ngoài trời cũng sắp tối rồi.
Điện thoại của cô lại không có bất cứ một cuộc gọi hay tin nhắn nào, có lẽ bằng cách nào đó mà Trịnh Kình Sâm đánh lừa được Mã Tiểu Tuệ chẳng hạn.
Nếu biết kế hoạch thất bại, có lẽ Mã Chính Thành đã làm ầm lên với cô rồi, chứ cô không thể êm đềm như hiện giờ.
Một lúc sau, Tô Na lại thay một bộ đồ kín đáo, cô đến hôn lên trán Trịnh Kình Sâm, rồi hôn lên má của anh, hệt như cách lúc cô từ biệt anh ở khách sạn.
"Trịnh Kình Sâm, bây giờ anh không sao rồi thì em đi đây, mẹ của em đang đợi em, em không còn cách nào khác.
Anh sẽ sống tốt mà đúng không?"
Nhìn gương mặt anh vô lo vô nghĩ như hiện tại, cô mong rằng sau khi anh tỉnh lại anh vẫn sẽ như thế.
Dằn lại vài giây nhìn anh lần cuối, sau đó cô liền dứt khoát bỏ đi.
Cô đoán rằng Trịnh Kình Sâm đã cho người theo dõi cô, cô đã phong phanh đoán ra từ lúc ở quán rượu, đến ngày hôm nay, anh biết cô ở nhà nên đã trở về đúng lúc như vậy, cô mới dám khẳng định.
Vậy nên cô sẽ dùng xe của Trịnh Kình Sâm để tránh khỏi tai mắt, bên trong xe cô tắt đèn tối đen để bên ngoài nhìn vào không thể thấy rõ người lái.
Tô Na rất căng thẳng cho đến khi chiếc xe thành công rời khỏi biệt thự mà không có dấu hiệu bị bám theo.
Cô lái xe đến một trung tâm mua sắm sầm uất rồi đậu xe ở đó, sau đó cẩn thận chen lẫn vào dòng người đông đúc mà đi.
Tô Na bật điện thoại lên, cô nhìn kỹ địa chỉ mà Mã Chính Thành đưa một lần nữa rồi tắt nguồn điện thoại.
Mã Chính Thành nói, xong việc thì cô có thể đến đó đưa mẹ cô đi.
Đến giờ ông ta vẫn chưa phát hiện ra kế hoạch thất bại, cô chắc là mẹ cô vẫn an toàn, bây giờ cô nhanh đến đó đưa bà ấy đi vẫn còn kịp.
Vì việc lần này ông ta hứa có liên quan đến mẹ của cô, dù bất cứ giá nào cô cũng phải đặt cược tin ông ta một lần, cô cũng đã không còn giá trị lợi dụng cho ông ta nữa, ông ta nhất định không giữ lại một kẻ vô dụng bên người.
Tô Na đi đến khu trong địa chỉ, ánh mắt dáo dác nhìn lên các biển số nhà.
"Chắc là ở quanh đây rồi… a."
Tô Na bị đụng phải một người khiến cô ngã ra bật xuống đường.
Túi đồ trên tay cô rơi xuống, cả điện thoại trong túi áo cũng rơi ra.
Trùng hợp, người đàn ông kia cũng mang theo một chiếc túi y hệt và nó cũng bị rơi ra khỏi tay anh ta sau cú va chạm.
"Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi.
Cô không sao chứ?"
Người đàn ông vừa đụng phải cô hốt hoảng đỡ cô dậy, tuy hơi đau một chút nhưng cô cũng nói không sao liền nhặt túi và điện thoại lên đi ngay.
Người đàn ông nhìn cô đi mà nhếch lên một nụ cười nham nham hiểm, sau đó anh ta lấy điện thoại ra gọi cho một người, trên tay anh ta còn đang phe phẩy một chiếc điện thoại giống màu giống cả hãng với điện thoại của Tô Na.
"Ông chủ, đã đánh tráo thành công cả rồi."
Bên đầu dây bên kia, một giọng đàn ông khàn đặc chỉ ừm nhẹ một tiếng rồi cúp máy.
Tô Na vẫn dò địa chỉ từng căn nhà, không khí sau cơn mưa lạnh hẳn lên, cũng may cô có mang theo một chiếc áo khoác ấm, định bụng lát nữa sẽ đưa cho mẹ cô mặc.
"Đây rồi, là căn nhà này."
Tô Na mừng rỡ khi tìm đến đúng địa chỉ, nơi đây chỉ là một căn nhà nhỏ trong khu dân cư heo hút.
Cổng nhà không khóa, cô vội đẩy cổng ra bước vào trong.
Sân nhà xơ xác toàn lá cây, cửa nhà cũng không khóa, lại có vẻ rất cũ, cô đẩy cửa vào trong mà nghe tiếng kẽo kẹt đến lạnh sống lưng, căn nhà này như một căn nhà hoang vậy.
Tô Na đúng lúc có mang theo đèn pin, cô lục địa tìm trong túi rồi bật nó lên để tìm công tắt đèn, cùng lúc đó cô lấy hết can đảm lên mà gọi.
"Mẹ ơi, là con Tô Na đây.
Mẹ đang ở đâu vậy, con đến đón mẹ rồi đây.
Mẹ…"
Tô Na gọi mãi cũng chỉ nghe được tiếng của mình vọng lại, công tắt đèn thì mãi tìm không thấy, cô thôi không tìm nó nữa mà tập trung vào tìm mẹ của cô.
Mẹ của cô sức khoẻ yếu, bà ấy có lẽ đi lại không tiện nên chỉ ở trong một căn phòng nào đó.
Tô Na tiếp tục đi lên tầng, cô lại gọi.
"Mẹ đang ở đâu vậy, lên tiếng đi con sẽ tới."
Tô Na đang rất háo hức được gặp mẹ, nhưng đổi lại chỉ là một sự im lặng đến đáng sợ.
Đột nhiên, bên ngoài xuất hiện rất nhiều tiếng xe cảnh sát làm Tô Na có hơi giật mình, nhưng rồi cô không nghĩ nhiều mà vẫn lấy lại bình tĩnh tiếp tục đi tìm.
Chưa tới một phút sau, rắc rối mới thật sự ập đến.
Từ cửa nhà truyền đến một tiếng rầm như có động đất, chỉ vài giây sau bên ngoài cũng vang lên tiếng loa phát lớn từ bộ đàm của cảnh sát.
"Toàn bộ căn nhà đã bị bao vây, Tô Na cô không còn đường thoát nữa rồi, mau đầu thú và giao tang vật để được hưởng khoan hồng."1
Tô Na nghe thấy chợt cứng đờ người, cô trở nên mơ hồ không hiểu.
"Cảnh sát… đang gọi tên của mình ư?".