Anh không thể nào rời mắt khỏi Tô Na, từ dáng vẻ cô đang nằm đến khuôn mặt của cô khi đang ngủ, nó khiến anh chỉ muốn ngắm mà quên mất bản thân đang làm gì.
Anh nhẹ đặt ngón tay lên da mặt của cô, nó mềm mịn như da em bé, người ta nói bẩm sinh xinh đẹp là tốt, nhưng rõ ràng vẻ đẹp của Tô Na là để hại người, hại anh càng lúc càng lún sâu không thể thoát ra.
Bỗng nhiên, anh mắt của Trịnh Kình Sâm lại nhanh chóng bị thu hút bởi bản vẽ đang đặt trên bàn.
Anh tiện tay cầm lên nhìn ngắm, từng đường nét chi tiết đều được chăm chút tỉ mỉ, nét bút cứng mềm chuyển hóa, màu sắc được tô rất thật.
Dù chưa phải là hoàn chỉnh nó đã rất có sức hút, không biết khi được thiết ra, nó còn có thể lộng lẫy đến mức nào?
Anh khẽ đặt lại bản vẽ về chỗ cũ, ánh mắt nhìn Tô Na có vài phần sầu não.
Từ lúc anh biết được Mã Chính Thành đang lợi dụng cô, anh cũng biết, ông ta chính là kẻ đứng sau khiến 10 công ty từ chối cô, khéo léo đẩy cô vào Chúc Thị để cô không thể phát triển tài năng.
Anh dù biết, nhưng cũng chỉ để người của mình vào cùng làm ở Chúc Thị, nếu Tô Na bị hành hung sẽ có người kịp thời bảo vệ.
Còn việc cô bị Chúc Thị chèn ép thì anh tuyệt đối không nhúng tay.
Để Mã Chính Thành càng đắc ý, ông ta sẽ càng nới lỏng cảnh giác, đành để Tô Na chịu thiệt thòi vậy.
Nhưng Tô Na mỗi ngày một thay đổi.
Đôi mắt của cô lúc nào cũng nhìn xuống, u uất và nặng trĩu, anh không còn nhìn thấy ở đó sự nhiệt huyết như lúc trước nữa, đôi mắt biết cười của cô anh cũng chưa bao giờ được nhìn thấy lại.
Đợi đến khi anh tìm thấy mẹ của cô, giải quyết xong ân oán với Mã Chính Thành, anh sẽ trả lời cho cô biết.1
"Dù có hay không có cuộc liên hôn này, anh sẽ chỉ yêu và cưới một mình em.
Nhưng hiện tại… anh xin lỗi.
Em hận anh cũng được, nhưng tuyệt đối không được rời khỏi tầm mắt của anh."
Trịnh Kình Sâm cúi xuống, nhẹ hôn vào má của cô, ánh mắt thể hiện yêu thương.
Sau đó, anh bế cô lên, hành động nhẹ nhàng, nâng niu hết mức vì sợ cô bị động sẽ tỉnh giấc.
Người cô nhẹ như không, cảm giác anh bế cô mà đôi tay của anh không cảm thấy có chút áp lực nào.
Một chiếc chau mày lại hiện ra, rốt cuộc thường ngày cô ăn uống như thế nào mà để cơ thể tiều tụy ra đến mức này chứ?
Anh đặt cô nằm lên giường, lúc để cô xuống, thì hai mặt gần sát, toàn bộ hơi thở của cô anh đều cảm nhận được.
Lại nhìn xuống đôi môi căng mọng, thật là chỉ muốn cắn cho một cái.
Dù gì cô cũng ngủ say rồi, cô sẽ không biết đâu.
Thế là anh nhẹ nhàng áp sát lại gần rồi đặt lên môi của cô một nụ hôn, nhưng nơi kia lại không ngoan, cứ muốn thêm nữa nên anh đành dứt ra.
Sau một hồi tự trấn tĩnh, anh cẩn thận đắp chăn ngay ngắn lên cho cô rồi dứt khoát quay lưng rời đi.
Đi được vài bước, bỗng nhiên mũi chân của anh lại xoay về hướng ngược lại 180°.
Anh rón rén từng động tác nằm xuống bên cạnh cô, anh đổi ý rồi anh muốn ở bên cô thêm một lúc nữa.
1
…..
Sáng sớm tinh mơ, Tô Na vẫn còn trong cơn mê ngủ, cô uốn éo người qua, bàn tay bất ngờ đặt lên ngực của Trịnh Kình Sâm.
"Cái gì cứng cứng thế này?"
Tay Tô Na sờ sờ soạng soạng, cô nói trong khi vẫn còn chưa tỉnh ngủ.
Đột nhiên tay sờ trúng một nơi, nó hơi nhô lên lại nhỏ như hạt đậu, đầu óc nhanh chóng phân tích, ngay lập tức cô bừng tỉnh, mở mắt lớn nhìn kỹ.
"A…"
Cô hét lên một tiếng thất thanh như vừa gặp ma, cô bật người ngồi dậy nhích người ra xa.
Cô vén chăn ra kiểm tra cơ thể đầu tiên, cũng may quần áo trên người đều còn nguyên vẹn, cô bước chân nhanh xuống giường, cảm giác còn chưa an toàn, cô còn lùi ra xa hơn.
Trịnh Kình Sâm cũng bị tiếng thét vừa rồi của cô làm cho tỉnh ngủ, anh có hơi bàng hoàng.
Vốn anh chỉ muốn nhìn cô một chút rồi đi ngay, không ngờ anh lại ngủ quên, còn ngủ ngon một mạch đến tận bây giờ.
"Tại sao ngài lại ở đây? Đây là phòng của tôi.
Tôi nhớ hôm qua ngài cũng không có say, làm sao ngài lại…"
Trịnh Kình Sâm ngoài mặt vẫn tỏ ra điềm tĩnh trước thắc mắc của Tô Na.
Anh bình thản bước xuống giường, buộc lại dây buộc áo.
Vừa buộc anh vừa đưa mắt nhìn Tô Na nói.
"Cô đang nghĩ tôi lẻn vào phòng cô lúc nửa đêm chỉ để ngủ thôi sao? Chưa từng thấy người bị mộng du bao giờ à? Đúng là ngu ngốc, nông cạn."1
Vừa thức dậy, còn chưa kịp bắt đầu ngày mới thì Tô Na đã làm cho Trịnh Kình Sâm khó chịu.
Cô cũng không lạ gì nữa nhưng…
"Trịnh Kình Sâm bị mộng du? Từ khi nào chứ?" 1
Một dấu chấm hỏi lớn đặt ra trong đầu.
Cô ở với anh hai năm rồi, chưa bao giờ nghe ai nói về việc này, cũng chưa bao giờ chứng kiến anh bị mộng du.
Tô Na liên tục nảy ra rất nhiều ý nghĩ vì cứ cảm thấy có gì đó rất lạ.
"Không lý nào Trịnh Kình Sâm lại nói dối.
Anh ta nói cũng đúng, có ai lại vào phòng của con gái lúc nửa đêm chỉ để ngủ…"
…
Trịnh Kình Sâm trở về phòng thì mặt đã nóng bừng, thật không ngờ có một ngày anh lại trở nên mất mặt đến như vậy.
Còn nói mình bị mộng du, anh thật là điên rồi! 1.