Edit: Chuotminhminh
Beta: Thơ Thơ
Bỗng chốc, Tưởng Đình Kiệt nhìn thấy cô dường như muốn nhảy xuống bồn rửa tay. Anh gần như không hề nghĩ ngợi nghiêng người đỡ lấy cơ thể của cô và ôm trọn cô ở trong lòng.
Trong nháy mắt, tư thế Kỷ Ngôn Tâm đang tách chân ra đột nhiên bị Tưởng Đình Kiệt đi vào, trở nên cực kì thân mật ái muội.
Nhưng vào lúc Kỷ Ngôn Tâm bị động tác của Tưởng Đình Kiệt ngăn lại, cô khép hai chân lại theo bản năng. Kết quả động tác của cô cứ như vậy biến thành kẹp lấy anh tràn ngập khiêu khích, trong nháy mắt khoảng cách giữa hai người hoàn toàn gần sát đến mức cảm nhận được nhiệt độ cơ thể lẫn nhau. Vấn đề là dường như Tưởng Đình Kiệt không dự đoán được phản ứng của cô. Lúc bị hai chân cô kẹp lấy, họ Tưởng nào đó hiển nhiên là khẽ thở gấp ho khan, lập tức thu mắt lại che giấu đi bản năng và du͙ƈ vọиɠ bị kích động.
"Ngoan ngoãn ngồi yên, đừng nhúc nhích!"
Giọng nói khàn khàn của Tưởng Đình Kiệt lẩm bẩm ra lệnh bên tai của cô.
Giờ phút này, Kỷ Ngôn Tâm đang ngượng đến cứng đờ cả người bởi vì hành động đáng xấu hổ của mình. Đặc biệt là sau khi cô dán sát vào và cảm giác được phản ứng của Tưởng Đình Kiệt thì càng nín thở không dám lộn xộn nữa. Đồng thời cô nhận ra hơi thở và nhịp tim của mình cũng trở nên hỗn loạn, tư thế và tình huống ái muội khiến cô không nhịn được muốn tránh né về phía sau. Bởi vì trong lòng cô tràn đầy xấu hổ mà không kháng cự với Tưởng Đình Kiệt, kiểu phản ứng như vậy làm cho cô có chút luống cuống, không biết phải làm sao. Tâm tình của cô đối với Tưởng Đình Kiệt đã bị thay đổi, như thế rất nguy hiểm.
"Túi xách của tôi.."
Kỷ Ngôn Tâm hơi giật mình xấu hổ giải thích.
Bỗng chốc, Tưởng Đình Kiệt duy trì tư thế chống giữa chân cô, thấp giọng nói: "Địch Nhất sẽ cầm trở về, bây giờ cô ngoan ngoãn ở chỗ này xử lý miệng vết thương."
"Vâng.."
Ngoan sao?
Cô thật sự rất ngoan.
Hiển nhiên là Kỷ Ngôn Tâm nhận ra sau khi mình trải qua chuyện đêm nay, bởi vì sự dịu dàng của anh mà thái độ của cô đối với Tưởng Đình Kiệt đã trở nên ngoan ngoãn hòa nhã.
Nhưng mà tư thế của cô vẫn rất ái muội. Lúc Tưởng Đình Kiệt chưa có làm xong thì cô chỉ có thể dùng gương mặt tươi cười tiếp tục nói về đề tài đứng đắn, tránh cho hoàn cảnh hoàn toàn mất khống chế.
"Anh tính toán xử lý bốn người phụ nữ ức hϊếp tôi như thế nào?"
"Hả? Cô muốn cầu xin giúp bọn họ hay là lo lắng tôi xử phạt bọn họ quá nhẹ nhàng hả?"
"Sau này tuyệt đối không lo lắng."
Nói giỡn.
Tưởng Đình Kiệt là dạng người gì, trừng phạt của anh đều là..
Trong nháy mắt hình ảnh trừng phạt hiện lên trong đầu của Kỷ Ngôn Tâm đều là sự cưỡng ép thân mật không thể miêu tả của Tưởng Đình Kiệt đối với cô.
"Khụ khụ.. Tôi chỉ muốn hỏi một chút, kết cục của bọn họ."
"Địch Nhất sẽ xử lý."
"Vâng, không phải anh sẽ diệt khẩu bọn họ sao?"
Kỷ Ngôn Tâm nhìn thái độ của Tưởng Đình Kiệt cũng không có vẻ nói giỡn chút nào. Anh cũng không muốn nói phương pháp trừng phạt cụ thể cho cô biết, thế này làm cô không ngừng liên tưởng đến những hậu quả rất nghiêm trọng.
Càng quan trọng hơn, sau khi cô hỏi những câu hỏi mang tính thăm dò, vậy mà Tưởng Đình Kiệt không có phủ nhận.
"Không phải anh thật sự là.."
"Không có."
Tưởng Đình Kiệt đúng lúc cắt ngang suy đoán của cô.
Vì thế, Kỷ Ngôn Tâm không có hỏi tiếp nữa, bẹp cái miệng nói nhỏ: "Bọn họ thật sự nên nhận được sự trừng phạt. Thủ đoạn ức hϊếp tôi quả thực là biếи ŧɦái, còn đe dọa tôi rằng muốn tạt axit." Cô không muốn nhớ lại cảnh bị nhốt trong nhà vệ sinh, rất thống khổ cũng rất tuyệt vọng. Cô trở nên tủi thân ở trước mặt Tưởng Đình.
Cho nên, vành mắt của Kỷ Ngôn Tâm hơi ửng đỏ.
"Tưởng Đình Kiệt.."
"Hử?"
Giờ phút này, Tưởng Đình Kiệt híp mắt nhìn chăm chú vào gương mặt nhỏ nhắn của cô đang cúi đầu.
Dường như Kỷ Ngôn Tâm đang muốn nói điều gì đó, muốn nói lại thôi rồi nhỏ giọng nói: "Điện thoại của tôi bị nước vào rồi, có thể thanh toán không?"
"..."
Dáng vẻ xoắn xít ngượng ngùng như thế của cô chỉ là bởi vì muốn thanh toán điện thoại sao? "
Tưởng Đình Kiệt nhíu mày trầm mặc.
Lúc này, Kỷ Ngôn Tâm chờ đợi cũng không có nghe được câu trả lời của anh. Cô không khỏi kì quái ngẩng đầu nhìn anh một cái, vừa nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của anh, cô liền sững lại rồi.
" Không thể thanh toán sao? "
"... "
Tưởng Đình Kiệt nhìn dáng vẻ cẩn thận dò hỏi của Kỷ Ngôn Tâm, vẻ mặt muốn tức giận bỗng nhiên bật cười. Hiển nhiên là anh hoàn toàn bị người phụ nữ não ngắn này thuyết phục.
Lúc này, Kỷ Ngôn Tâm nhìn trộm vào khuôn mặt khó đoán của Tưởng Đình Kiệt, chớp đôi mắt, chờ câu trả lời của anh.
" Thanh toán cho tôi được hay không? "
" Đương nhiên được. "
Trong nháy mắt, Kỷ Ngôn Tâm nở lúm đồng tiền sáng lạn như hoa.
Ngay lúc này Tưởng Đình Kiệt không thể khống chế được mình giơ tay nhéo đôi má cô, tiếp tục xử lý miệng vết thương trên cánh tay của cô.
Nhưng khi Kỷ Ngôn Tâm lơ đãng liếc mắt nhìn, vừa lúc nhìn thấy miệng vết thương trên cánh tay phải của Tưởng Đình Kiệt. Chợt nhớ tới chuyện Tưởng Đình Kiệt dùng tay bảo vệ đầu của cô trong nhà vệ sinh, nhưng cô cũng không chú ý đến tay phải của anh vậy mà bị thương rồi. Rõ ràng anh nói miệng vết thương không được dính nước, nhưng lúc giúp cô tắm rửa lại hoàn toàn không chú ý đến miệng vết thương của chính mình.
" Để tôi xem vết thương của anh. "
Bỗng dưng Kỷ Ngôn Tâm ôm lấy bàn tay lớn của anh, lau miệng vết thương thật cẩn thận, nhíu mày nói:" Làm cho anh bị thương rồi, nhưng tôi không chịu trách nhiệm được."
Đồng thời lúc nói chuyện cô thuận tiện cầm lấy bông khử trùng trong hộp thuốc giúp anh xử lý tốt miệng vết thương còn nặng hơn cả cô.
Giờ phút này, Tưởng Đình Kiệt và Kỷ Ngôn Tâm dựa sát vào nhau.
Vì thế khi Kỷ Ngôn Tâm cúi đầu xuống, hơi thở không thể tránh khỏi phà trên làn da của Tưởng Đình Kiệt. Cô nắm bàn tay của anh đưa đến gần vị trí ngực, ánh mắt cô nhìn vào miệng vết thương của anh. Nhưng cô cũng không chú ý đến tầm mắt của Tưởng Đình Kiệt đang nhìn vào cô, dần dần nổi lên vằn đỏ mang tính xâm lược.