Edit: chuotminhminh
Beta: Thơ Thơ
Giây tiếp theo, Kỷ Ngôn Tâm ngẩng đầu lên, tầm mắt xuyên qua cánh cửa chưa đóng của phòng tắm nhìn thấy Tưởng Đình Kiệt mặc quần áo chỉnh tề đang chậm rãi đi tới.
“Cầm thú!”
Kỷ Ngôn Tâm nghiến răng nghiến lợi mắng.
Bỗng chốc, Tưởng Đình Kiệt nheo mắt lại đi từng bước vào phòng tắm, lười biếng dựa vào bồn rửa tay. Ánh mắt từ trêи cao nhìn xuống liếc nhìn thân thể cô trong bồn tắm, anh nhếch môi cười như không cười hỏi: “Cảm giác tối hôm qua như thế nào?”
“Có thể được Boss Tưởng hết lòng phục vụ đương nhiên là thoải mái đến tận trời rồi!”
Đây nghiễm nhiên là châm biếm.
Đồng thời, Kỷ Ngôn Tâm yên lặng giấu mình ở bồn tắm để tránh đi ánh mắt xâm lược của anh.
Tưởng Đình Kiệt nghe vậy nhướng mày, không chút khách khí chọc phá nói: “Nếu tôi muốn làm chuyện gì với cô thì cô trốn được sao?”
“Trốn được hay không là kết quả, còn có trốn hay không là thái độ!”
“Hay cho một thái độ!”
“Rốt cuộc anh muốn làm gì?”
Không biết vì sao, Kỷ Ngôn Tâm đột nhiên có chút căng thẳng nuốt nước miếng.
Tưởng Đình Kiệt nhẹ nâng cằm cô lên nói: “Đứng lên, nói chuyện với tôi!”
“……”
Ngay lúc này Kỷ Ngôn Tâm bỗng giãy giụa trầm mặc vài giây.
Cô biết Tưởng Đình Kiệt đang ép cô khuất phục.
Cho nên…
“Đứng thì đứng!”
Kỷ Ngôn Tâm đứng lên hoàn toàn không kháng cự cũng không chút nào che đậy, thân thể bại lộ ở trước mắt anh.
Khoảnh khắc này, Tưởng Đình Kiệt mỉm cười đầy ẩn ý, giọng nói trầm xuống: “Tôi cho cô thời gian ba ngày để giải quyết việc này, sau đó cho tôi một lời giải thích!”
“Giải thích cái gì?”
“Giải thích việc cô có âm mưu gây rối với tôi!”
“……”
Cường ngủ cô hai lần, chẳng lẽ không phải do anh chủ động sao?
Kỷ Ngôn Tâm hít sâu một hơi, ngược lại xem thường cũng không trả lời anh.
Ngay sau đó Tưởng Đình Kiệt bổ sung thêm: ”Nếu cô dám chạy, tôi sẽ làm cô ba ngày đều không xuống giường được!”
Đây rõ ràng là uy hϊế͙p͙!
Nghe?
Hay là không nghe?
Ngay lúc này, Kỷ Ngôn Tâm không hề chớp mắt nhìn kỹ Tưởng Đình Kiệt ở trước mặt.
Nếu nói lần đầu tiên cô nhìn thấy Tưởng Đình Kiệt là người đàn ông lạnh lùng nham hiểm, nhưng bây giờ Tưởng Đình Kiệt mà cô nhìn thấy chính là người đàn ông nguy hiểm yêu nghiệt. Nhưng mà, mặc kệ Tưởng Đình Kiệt có diện mạo như thế nào, cô ý thức được mình bị cường ngủ liên tục hai lần. Chọc giận Tưởng Đình Kiệt tuyệt đối là một quyết định không sáng suốt. Cho nên sau khi cô xem xét tình cảnh của mình thì mỉm cười.
“Ngài Tưởng, ba ngày sau lời giải thích của tôi sẽ làm ngài hài lòng!”
“Được, tôi chờ cô!”
Tưởng Đình Kiệt không phải không phát hiện Kỷ Ngôn Tâm đang chần chừ kéo dài, nhưng nụ cười của anh nói lên anh không lo ngại điều đó!
Anh thả cho cô đi.
Thì cũng có biện pháp để cho cô chủ động quay về.
Đồng thời, trong nụ cười ngoan ngoãn của Kỷ Ngôn Tâm ẩn giấu những tính toán xảo quyệt có mưu đồ phản kháng.
Giây tiếp theo, bỗng nhiên cô ngồi lại vào trong bồn tắm, không dấu vết móc điện thoại ra, trốn ở sau mành tắm tránh đi ánh mắt của Tưởng Đình Kiệt, chụp một tấm ảnh trong gương ở phòng tắm. Trong bức ảnh này có phòng tắm xa hoa làm bối cảnh, có hình bóng của Tưởng Đình Kiệt trong gương, còn có người con gái với tấm lưng trần nghiêng sang một bên.
Cho nên, lúc này đây Kỷ Ngôn Tâm muốn lợi dụng chính mình.
Nửa giờ sau.
Kỷ Ngôn Tâm thay bộ quần áo Tưởng Đình Kiệt chuẩn bị cho cô, bước chân vội vã rời khỏi trang viên.
Thư phòng lầu hai.
Tưởng Đình Kiệt đứng ở phía trước cửa sổ nhìn chăm chú vào bóng dáng của cô, đáy mắt hiện lên ý cười lạnh lẽo.
Lúc này, Địch Nhất đứng ở sau lưng Tưởng Đình Kiệt, nương theo tầm mắt của anh nhìn vào dáng vẻ hoảng sợ chạy trốn của Kỷ Ngôn Tâm。
Anh dường như không thể hiểu được hứng thú của Tưởng Đình Kiệt đối với Kỷ Ngôn Tâm. Dừng một chút, anh nhíu mày nói: “Ngài Tưởng, cô gái này cũng không có vẻ đẹp gì đặc biệt!”