Ngày hôm sau, mới sáng sớm đã thấy Đan Đan nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh đứng trước ký túc xá đợi mình. Trương Ý Nhi đã biết trước, hôm qua ngài Fred đã nói với cô, hắn không giải thích rõ, chỉ bảo là tạm thời cô không an toàn, cử Đan Đan đến bảo vệ cô.
“Đan Đan, tôi muốn gặp Mạc Chính Thiên, cô giúp tôi liên hệ anh ta được không?” Ngoại trừ Mạc Chính Thiên e rằng chẳng còn ai khống chế được hai anh em họ Mạc kia, tuy không chắc chắn Mạc Chính Thiên có đáp ứng không nhưng cô cũng muốn đánh cược một lần. Mà Đan Đan nhất định có phương thức liên hệ với y, chẳng vì lý do nào cả, chỉ dựa vào trực giác mà thôi.
Đan Đan nhìn Trương Ý Nhi một cách sâu xa rồi lặng im gật đầu: “Ngay bây giờ sao?”
Cô nàng kia ừ: “Ngay lúc này.”
Đan Đan không nói gì, mắt vẫn nhìn cô, cuối cùng chỉ thở nhẹ một hơi lôi điện thoại ra, điện thoại kết nối, vài hồi chuông cũng có người bắt máy.
“Đan Đan à?”
Biết rồi còn hỏi, Đan Đan thầm mắng trong lòng, giọng điệu lạnh tanh nói: “Tiểu Ý muốn gặp anh, nếu anh đồng ý…”
“Được.” Đan Đan còn chưa kịp nói hết câu người đàn ông bên kia đã ngắt lời, quả nhiên yêu mỹ nữ.
Đan Đan bặm môi, lại nghe y cười cười nói: “Thời gian và địa điểm tùy cô ấy.”
Nhìn điện thoại rồi trở lại quan sát Trương Ý Nhi: “Anh ta đồng ý, cô muốn gặp khi nào?”
Không có nhiều thời gian, cô phải hành động trước khi hai anh em họ Mạc ra tay với Hứa Hâm và Lâm Lục Ngạt.
Ngay trong hôm nay cô phải gặp Mạc Chính Thiên.
Đan Đan gật đầu: “Tôi sẽ sắp xếp.”
“Đan Đan… không cần đi theo tôi, cô bảo vệ Lâm Lục Ngạt và Hứa Hâm giúp tôi, nhé?” Không phải mệnh lệnh mà là một lời thỉnh cầu giữa những người bạn.
Vài giây sau, Đan Đan thở dài chịu thua trước ánh mắt đáng thương của cô nhóc kia: “Được rồi, tôi sẽ bảo Tiểu Trì đi theo cô.”
Trương Ý Nhi nở nụ cười chân thành: “Cảm ơn.”
Tiểu Trì rất nhanh đã có mặt tại cổng học viện, Trương Ý Nhi chạy vọt vào trong xe: “Đi thôi.”
Tiểu Trì ngó cô nàng một cái, không nói gì đạp chân ga.
Đến địa điểm hẹn là nửa tiếng sau, Trương Ý Nhi cùng Tiểu Trì vào trong: “Anh không được nói chuyện này với ngài Fred lúc này, nếu không chết với tôi.”
Dù rất miễn cưỡng nhưng Tiểu Trì cũng hết cách, chỉ có thể ợm ờ gật đầu.
“Đợi bên ngoài phòng bao, sẽ không mất nhiều thời gian đâu.”
Tiểu Trì lại gật đầu rồi như một vệ sĩ đứng sang một bên.
Trương Ý Nhi vào phòng bao, bên trong không có ai, cô cố tình đến sớm.
Mạc Chính Thiên tới sau khoảng mười phút, đến cửa y liếc Tiểu Trì hai giây rồi ra hiệu cho thuộc hạ đứng ngoài cửa canh giữ cùng Tiểu Trì, đoạn đẩy cửa bước vào.
Vừa nghe tiếng động, Trương Ý Nhi đang ôm ly nước trong tay nâng mắt lên nhìn, bốn mắt chạm nhau, có vô số cảm xúc phức tạp dâng lên, cô vội đứng dậy mỉm cười với y: “Xin lỗi đã làm phiền.”
Mạc Chính Thiên khóa trái cửa, từng bước tiến lại gần cô, y không có dấu hiệu dừng lại cách cô một khoảng, y như cố tình tiến sát, càng lúc càng sát hơn đến khi chỉ còn cách cô một cánh tay, vẻ mặt Trương Ý Nhi cũng đã căng cứng, nụ cười khiên cưỡng trước đó càng không giữ nổi nữa.
Cô vừa há miệng muốn nói, cằm liền bị hai ngón tay y nắm, y khẽ nâng lên, cùng lúc thân thể mạnh mẽ, nam tính tiến thêm một bước nhỏ, rốt cuộc cả hai đã gần kề không kẽ hở, bàn tay người đàn ông siết chặt eo nhỏ, ép buộc cô phải nhón chân.
Bốn mắt lần nữa chạm nhau, Mạc Chính Thiên nhếch môi cúi đầu ghé sát môi cô thả giọng trầm trầm: “Là em tìm tôi.” Khi môi người đàn ông hạ xuống, cô gái nhỏ liền ra sức vùng vẫy, khuôn mặt nghiêng sang một bên, xúc cảm âm ấm chạm vào một bên má khiến thân thể cô run lên, càng ra sức đẩy y.
“Mạc thái tử, xin tự trọng.” Giọng cô không chút tình cảm, càng chẳng có chút độ ấm nào, lạnh lùng đến mức chọc giận người đàn ông đang ra sức kiềm chặt thân thể cô vào mình.
“Tự trọng?” Hắn cười nhạt lên tiếng, bàn tay nơi eo mềm càng gia tăng lực.
Trương Ý Nhi liếm môi, hít một hơi trở lại đối diện với khuôn mặt tuấn tú: “Tôi có chuyện muốn bàn bạc, mong anh buông tôi ra.” Từ khi nào tên khốn này lại không biết chừng mực vậy chứ, y đang nghĩ cái gì? Vừa gặp cô đã động tay động chân, mẹ nó, cô không phải người muốn chạm liền chạm nhé.
Mạc Chính Thiên thấy rõ được sự nghiêm túc trong giọng điệu, trong ánh mắt kiên định kia, không nỡ làm cô giận rốt cuộc cũng thả lỏng thân thể mềm mại ra, thật sự y không muốn, cảm giác mềm mềm, non mịn khiến y chỉ muốn siết cô trong lòng mãi thôi.
Thoát khỏi vòng tay mạnh mẽ của Mạc Chính Thiên, Trương Ý Nhi cực kỳ đề phòng ngồi cách y một khoảng thật xa.
Nhìn cô thế này, y có chút buồn cười, ý cười hiện trong đôi mắt, y dựa vào sô pha, tay nâng ly rượu vang nồng độ vừa phải nhấp một ngụm: “Nói đi, tìm tôi có chuyện gì?”
Trương Ý Nhi nuốt nước miếng, cổ họng hơi khô, cô đành phải uống một ngụm nước nhưng còn chưa kịp nói tiếng nào đã nghe người đàn ông kia nhắc nhở: “Em ngồi xa như vậy, tai tôi lại chẳng thính, e là không nghe rõ.”
Đồ lừa gạt người, cái gì mà tai không tốt, Trương Ý Nhi cắn môi lườm y thật bén rồi cuối cùng vẫn miễn cưỡng bò lại gần cách y một khoảng vừa vẹn một cánh tay. Có vẻ Mạc Chính Thiên rất thích khoảng cách một cánh tay này, đơn giản thôi vì chỉ cần y vươn tay liền chạm được cô gái nhỏ. Y hài lòng không bắt ép cô nhích thêm nữa, cái gì ép quá cũng không tốt.
Trong suốt quá trình Trương Ý Nhi kể lại đầu đuôi chuyện của Lâm Lục Ngạt với hai anh em đáng ghét kia, Mạc Chính Thiên không cắt ngang cô lần nào, y lắng nghe rất chăm chú, đôi mắt luôn dán chặt trên khuôn mặt nhỏ xinh, từng biểu cảm thay đổi từ cô, y đều nhìn thấy rõ.
Y không ngờ đến hai đứa em của mình có thể gây ra những chuyện kinh khủng như vậy, không những đi trái với đạo đức còn gây hại đến mạng người. Chuyện này đã vượt qua tầm kiểm soát của y, y tức giận rồi. Hai đứa nhóc không biết trời cao đất dày này đúng là được nuông chiều đến vô pháp vô thiên, không còn coi ai ra gì.
“Mạc thái tử, hôm nay tôi tìm anh không phải để cầu lòng thương từ anh dành cho Lâm Lục Ngạt hay những nạn nhân khác, tôi chỉ muốn anh sớm khống chế hai người bọn họ.” Thấy y mãi không lên tiếng, Trương Ý Nhi tiếp tục: “Nếu anh không thể… tôi không còn cách nào khác chỉ có thể nhờ ngài Fred can thiệp.” Ý cô hoàn toàn rõ ràng, một khi Fredrick Nhược Đông nhúng tay vào thì hai anh em họ Mạc chắc chắn sống dở chết dở, đến lúc đó cái họ của hai kẻ đó cũng chẳng thể cứu giúp.
Cô đang uy hiếp y đấy à. Mạc Chính Thiên gõ gõ ngón tay lên đùi mình, y híp mắt quan sát Trương Ý Nhi, nhìn cô một lúc thật lâu và chăm chú đến mức cả da đầu cô run rẩy.
“Anh trả lời đi.” Cô thúc giục.
Đúng lúc này Đan Đan gọi điện đến, Trương Ý Nhi ngạc nhiên, Đan Đan biết cô đi tìm Mạc Chính Thiên, nếu như là bình thường cô ấy sẽ không làm phiền cô, trừ khi có chuyện không ổn. Cô vội nghe máy: “Đan Đan.”
“Lâm Lục Ngạt mất tích rồi.”
“Sao cơ? Vậy Hứa Hâm?” Sắc mặt Trương Ý Nhi tái méc, có thể thấy cô đang lo lắng ra sao.
Đan Đan đang ở cạnh Hứa Hâm: “Anh ta không sao. Tôi và Hứa Hâm tìm cô ta một lúc rồi, có lẽ bên Mạc Chí Lâm đã ra tay. Mạc Thiếu Thư cũng không thấy đâu.”
Cúp máy, Trương Ý Nhi siết chặt nắm tay, lần đầu tiên cô nhìn y lạnh lùng đến vậy khiến Mạc Chính Thiên sửng sốt.
“Mạc thái tử, nếu không muốn thấy thêm một người chết oan nữa, làm ơn hãy bảo Mạc Chí Lâm dừng lại.” Mắt cô ửng đỏ, màn nước long lanh như chực trào, nhưng cô vẫn kiên cường, muốn đấu tranh lần cuối cùng với y vì những người vô tội.
Mạc Chính Thiên không đáp cô mà gọi ngay cho Mạc Chí Lâm, không ai nghe máy, y chửi thề một tiếng, lại gọi cho Mạc Thiếu Thư, con nhóc kia vẫn biết sợ mà nghe máy.
“Anh… anh họ.”
“Lập tức dừng lại chuyện xấu hổ hai đứa đang làm cho anh. Ngay lập tức.”
Bị giọng điệu lạnh căm và tức giận của Mạc Chính Thiên dọa sợ, cô ta kinh hãi run rẩy suýt thì làm rơi cả điện thoại, đúng lúc Mạc Chí Lâm chuẩn bị dùng con dao bén nhọn rạch lên khuôn mặt trắng bệch của Lâm Lục Ngạt, cô ta hét lên: “Dừng lại…” Điện thoại truyền đến tiếng hét, cô ta vội áp bên tai chỉ nghe vài chữ lạnh đến thấu xương của Mạc Chính Thiên: “Bảo Mạc Chí Lâm nghe máy.”
Cô ta run rẩy đáp “dạ” rồi chạy nhanh tới đưa điện thoại cho Mạc Chí Lâm: “Nghe… mau… anh họ biết chuyện rồi.”
Mạc Chí Lâm vốn đã bị tiếng quát của Mạc Thiếu Thư làm cho giật mình, lúc này nghe cô ta nói vậy, hắn nuốt nước miếng, theo phản xạ vứt con dao xuống đất.
“Anh…em…”
“Hai đứa về Mạc gia ngay bây giờ, chỉ cần trái lệnh thì chờ chết đi.”
Hai anh em nhìn nhau, vẻ mặt sợ hãi không cách nào che giấu. Chẳng thèm ngó ngàng tới bọn thuộc hạ hay Lâm Lục Ngạt đã bị đánh đến nằm rạp dưới đất nữa, Mạc Chí Lâm căng thẳng quát: “Rút.”