Chiều ngày 23 học viện Phong Khởi chính thức được nghỉ lễ Noel hai ngày, Tống Vô Ưu hẹn cô uống cà phê, kể từ khi chuyển trường đến giờ cả hai chưa gặp nhau lần nào, Trương Ý Nhi báo với cô ấy sẽ hẹn hò vào sáng ngày 25.
Đứng chờ ngài Fred ngoài cổng học viện, bên cạnh còn có Lạc Quý Nhân và Mạc Thiếu Thư. Quan hệ giữa cô và Mạc Thiếu Thư vẫn xấu như vậy, mặc dù cô ta không làm những trò quá đáng với cô như những nữ sinh khác nhưng vẫn ấu trĩ đi chọc tức Trương Ý Nhi, thỉnh thoảng còn kéo bè kéo phái canh thời điểm không có Lạc Quý Nhân bên cạnh liền huênh hoang ức hiếp cô. Chỉ là sức chiếc đấu của Trương Ý Nhi không phải bình thường, dạo gần đây còn được Lạc Quý Nhân dạy cho vài chiêu võ phòng thân, tất cả đều dùng trên người Mạc Thiếu Thư khiến cô ta tức điên lên như con chó dại chưa tiêm chủng. Đôi khi Trương Ý Nhi cũng bị cô ta dọa sợ, chẳng hạn như nửa đêm đang chìm vào mộng đẹp, cô ta như trúng tà nhào tới bịt chăn phủ kín mặt mũi cô. Mẹ nó rõ ràng muốn giết người, cô ta lại bảo mình bị mộng du, mộng du cái khỉ ấy.
Nếu không có Lạc Quý Nhân với Lâm Lục Ngạt giữ chặt cô ta lại có khi cô đã chết vì ngạt thở rồi, chưa từng gặp nữ sinh nào đáng ghét như cô ta. Sau đó Trương Ý Nhi phải tìm mua một cái chuông sắt gắn vào sợi dây thừng chắc chắn, trước khi đi ngủ cô sẽ giăng nó quanh giường, chỉ cần ai đó nhốn nháo nhào lên giường cô, cái chuông sẽ như một vị thần gác đêm reo ầm ỉ. Thế là bảo toàn được tính mạng.
Lần đầu Mạc Thiếu Thư không biết nên bị phát hiện, tiếng chuông reo ầm cả lên đánh thức cả phòng thức dậy.
Trương Ý Nhi vì tức giận mà cho cô ta một bạt tai, mộng du gì đó hoàn toàn bị lộ tẩy. Cả hai lần đầu tiên có một trận chiến sống còn, cuối cùng Lạc Quý Nhân cũng chen vào giúp Trương Ý Nhi. Mạc Thiếu Thư lần nữa thua trong bộ dáng thảm hại, cô ta càng ôm hận với Trương Ý Nhi cũng ôm hận luôn cả với Lạc Quý Nhân.
Cô ta sẽ còn chơi dài dài với Trương Ý Nhi, vốn lúc đầu thấy phiền cực kỳ nhưng dần dần Trương Ý Nhi coi cô ta như là những thử thách, những bài thực hành giúp cô luyện tập võ cũng được. Mạc Thiếu Thư nếu biết cái ý nghĩ này của cô chắc hận cô đến muốn băm cô thành trăm mảnh ngay lập tức mất thôi.
Hiện tại chỉ cần liếc mắt nhìn nhau một giây đã muốn xông lên chiến một trận rồi, Trương Ý Nhi đứng cách cô ta vài bước hừ hừ hai tiếng, thời điểm không thích hợp, địa điểm cũng không thích hợp, tạm tha cho cô ta.
Tâm trí cô lúc này chỉ muốn gặp ngài Fred thôi, chẳng rảnh rỗi dư sức đâu để ý đến sự tồn tại của cô ta.
Người đến đón Mạc Thiếu Thư tới trước, là anh họ mà cô ta kính sợ cũng sùng bái nhất - Mạc Chính Thiên.
Mạc Chính Thiên mở cửa xe cho cô ta, ánh mắt lướt qua một vòng bên ngoài rồi dừng lại trên người Trương Ý Nhi vài giây, khóe miệng y cong lên thành một nụ cười đào hoa, còn vô cùng thản nhiên mà chào hỏi: “Cô… công chúa của ngài Fred, nghe danh đã lâu.” Y định gọi “cô Trương”, nhưng may là phản ứng nhanh nhạy, biết được thân phận hiện giờ của cô có hơi tế nhị nên hùa theo. Ít nhiều y không muốn vạch trần cô vào lúc này. Dù cô là Trương Ý Nhi hay Frederick Ý Ý thì đối với y, cô luôn là tiểu thiên thần mà y yêu thích.
Trương Ý Nhi chớp chớp mắt nhìn y, còn tưởng y sẽ gọi tên thật của mình, không ngờ tới Mạc thái tử cũng còn chút nhân đạo. Gật đầu ra hiệu với y rồi chuyển dời tầm mắt, cô không muốn tiếp xúc với Mạc Chính Thiên, có vẻ như ngài Fred không thích y lắm, đương nhiên đó chỉ là một nguyên nhân. Một lý do khác là y quá xảo quyệt, đến cả Đan Đan mặt lạnh cũng bị y chọc điên là đủ hiểu y có bao nhiêu cợt nhã.
Trên xe Mạc Thiếu Thư tỏ vẻ không vui vì anh họ và kẻ thù có tiếp xúc: “Anh, anh biết Frederick Ý Ý?”
Mạc Chính Thiên nghĩ đến khuôn mặt nhỏ xinh trắng nõn của cô gái kia, tâm tình đúng là rất tốt, em họ hỏi y cũng vui vẻ đáp: “Có nghe qua.”
“Cô ta là kẻ thù của em tại học viện, em chưa từng ghét đứa con gái nào như cô ta, đáng ghét chết đi được.” Mạc Thiếu Thư hoàn toàn không để ý đến sắc mặt hơi trầm xuống của anh họ, không ngừng xả hết sự ghen ghét của mình với Trương Ý Nhi: “Em với cô ta chưa xong đâu, đợi thi xong em sẽ chơi một trận hoành tráng với cô ta.”
“Em làm gì cô ấy?” Giọng của y không ôn hòa như khi nãy, lúc này đã hoàn toàn lạnh xuống, cả biểu cảm trên khuôn mặt tuấn tú kia cũng không được tốt.
Mạc Thiếu Thư nhíu mày, cô ta cảm giác câu này của anh họ có vấn đề gì đó nhưng không xác định được, cô ta vẫn dỏng dạc nói: “Em hành hạ cô ta không ít đâu, mà cô ta cũng ghê gớm lắm. Còn cùng em đánh nhau vài trận nữa đấy, đúng là con nhỏ xấu xí không biết thân biết phận.”