Casino này được chia thành hai tầng, có khu tập trung, có khu vực riêng dành cho những nhân vật chơi lớn. Casino nói riêng này và Mark Key nói chung là gia sản của Lê gia, chỉ một Mark Key không biết đã mang về bao nhiêu lợi nhuận hằng năm cho Lê Đàm Hoan. Nếu nói về thiên tài trong lĩnh vực kinh doanh tại Trung Quốc, bao nhiêu năm nay không có mấy người mà Lê Đam Hoan nằm trong số ít đó, lão là kẻ nhiều mưu mẹo và thủ đoạn trong bất kỳ lĩnh vực nào mà lão theo đuổi. Lão dựa vào quyền thế và dòng vốn dồi dào mình có để xây dựng Mark Key, còn ngang nhiên mở luôn sòng bạc tại đây với hình thức kinh doanh hợp pháp. Mark Key khiến nhiều kẻ thỏa mãn được sự giàu có trong người và cũng cướp đi tính mạng và tiền tài của vô số kẻ có tiền sinh hư.
Frederick Nhược Đông chỉ muốn đưa Trương Ý Nhi đến đây để cô biết sòng bạc là như thế nào, để cô nhóc này bớt tò mò, nhìn ánh mắt lấp la lấp lánh của cô, hắn lắc lắc đầu nhếch miệng. Có nhiều nhân vật ở đây đều biết Frederick Nhược Đông, hắn vừa xuất hiện mấy kẻ kia đã nhào tới nịnh nọt, ánh mắt đầy ý tứ liếc Trương Ý Nhi một hai giây nhưng vẫn biết điều mà ngậm chặt miệng.
Có chút khó chịu vì bị bọn họ làm phiền, không khoát tay hắn nữa, cô đảo mắt một vòng nói nhỏ: “Em muốn chơi thử.”
“Muốn chơi trò gì?”
“Sic bo đi ạ.” Trò này dễ chơi nhất ở đây, dễ ăn tiền mà cũng dễ mất tiền, quan trọng là không cần phải động não.
(Sic bo: tại Việt Nam còn gọi là tài - xỉu hay lớn - nhỏ. Trò chơi chỉ sự dụng vỏn vẹn 3 xúc xắc, người chơi có thể đặt cược nhiều kiểu: Tài - xỉu, chẵn - lẻ, bộ ba bất kỳ, bộ ba đồng nhất,... Sic bo bắt nguồn từ Trung Quốc, hiện tại hầu hết các sòng bạc lớn trên thế giới bao gồm cả các nước tại Châu Âu, Châu Mỹ đều có Sic bo.)
Frederick Nhược Đông vén lọn tóc ra sau tai giúp cô, hắn cười rồi dẫn cô đến một sòng Sic bo tập trung.
Có vài người thấy Frederick đến liền kính cẩn cúi đầu rồi nhường vị trí cho hắn, không ngờ tới vào một ngày mùa đông lạnh lẽo ngài Fred sẽ ngự giá đến Casino chơi bài bạc còn dẫn theo một người đẹp như thiên thần. Đúng là mặt trời mọc hướng Tây rồi.
Đặt cô ngồi xuống ghế, Frederick Nhược Đông đứng phía sau như một kỵ sĩ bảo vệ nàng công chúa tinh ngịch của mình. Vài cô nàng không không chế được trái tim đập thình thịch bởi người đàn ông yêu nghiệt này, một cô nàng ỏng ẹo rời khỏi người đàn ông đang sờ mó mình đứng dậy đến sòng Sic bo - nơi có Frederick.
Ban đầu Frederick không hề xen vào, hắn để Trương Ý Nhi thoải mái chơi, tiền đã có hắn lo.
Trương Ý Nhi liên tục đặt tài - một phương pháp ngu ngốc của kẻ không có kinh nghiệm chơi Sic bo, kết quả là cô nàng thua đến nóng bừng cả mặt, cảm thấy quá mất mặt, nhiệt huyết dâng trào tiếp tục đặt tài, lần nữa thua. Mẹ nó đã 10 ván và cô đều thua thảm hại, nhìn tiền xu ở trước mặt vơi dần mà lòng đau đớn. Cô ngước mặt ngó ngài Fred, hắn đang quan sát nhà cái lắc hộp xúc xắc, không ai để ý đến cử động nơi vành tai người đàn ông.
Như có cảm giác, hắn cúi đầu, bốn mắt va vào nhau, hắn thấy rõ ý tứ cầu cứu ngọt ngào trong đối mắt cô bé, khóe môi cong lên, bàn tay thon dài khẽ vuốt một bên má mịn màng của thiếu nữ. Ngay khi hộp xúc xắc dằn mạnh xuống mặt bàn đá thạch anh, hắn vẫn treo nụ cười bất biến trên môi đoạn khom người ghé vào tai cô trầm giọng: “Chẵn.”
Cuối cùng cứu tính cũng ra tay, Trương Ý Nhi không có nửa điểm nghi ngờ, cô hoàn toàn tin chắc lần này mình sẽ thắng, giọng điệu có chút phách lối khi có người bảo kê: “Chẵn.”
Người đàn ông khẽ cười, vỗ nhẹ đầu cô ra hiệu “đừng làm mất mặt tôi”.
Đợi những người chơi khác quyết định xong, Trương Ý Nhi siết chặt hai bàn tay nhìn hộp xúc xắc không chớp mắt.
Hộp mở. 1, 1, 2.
“Thắng rồi.” Cô nhóc nào đó không còn biết hình tượng là gì cũng quên luôn ý cảnh cáo “đừng làm mất mặt hắn”, vừa đập bàn vừa hét lên làm mọi người cũng giật mình.
Frederick Nhược Đông có chút muốn rời đi, cô nhóc này đúng là hoàn toàn không để ý đến mặt mũi của hắn. Thần thái, khí chất, sự điềm tĩnh của thuộc hạ mà Fredrick Nhược Đông đào tạo đi đâu hết rồi. Có điều chứng kiến nụ cười vui vẻ, hồn nhiên của cô, mặt mũi gì đó hắn coi như tạm vứt cũng được. Cô vui là chính.
Người phụ nữ với thân hình nóng bóng đứng cạnh quan sát Frederick Nhược Đông đến mê mẩn, đúng là danh bất hư truyền, cô ta đã nghe danh Frederick Nhược Đông từ rất lâu rồi, hôm nay cuối cùng cũng gặp được người thật. Vẻ ngoài thật sự khiến phụ nữ chết mê chết mệt, cô ta chưa từng thấy người đàn ông nào đẹp đến mức này, đến cả Thượng đế cũng chẳng thể điêu khắc ra được khuôn mặt hoàn mỹ đó. Người đời mô tả vẻ đẹp của hắn là “yêu nghiệt”, cô ta nghĩ yêu nghiệt cũng không thể bằng hắn. Thật sự khiến người ta khao khát được chạm vào.
Tiếc rằng cô ta vừa mở miệng chào hỏi thì đã nhận phải cái nhìn rét lạnh không chút độ ấm nào từ hắn. Còn chưa bắt đầu đã thất bại triệt để, cô ta cắn răng lại không nhịn được mà đánh giá người phụ nữ đang ngồi trên ghế, bộ dáng như một tinh linh trong “Alice ở xứ sở thần tiên”, ở đâu ra một con bé như con thỏ ngọc ngây thơ bên cạnh Frederick vậy, quá khó tin rồi đấy. Chỉ là nhìn cái cách hắn quan tâm, cái cách hắn ngắm cô đúng là khác thường, chỉ có ánh mắt dành cho người phụ nữ mình yêu mới có thể trìu mến và tình đến vậy.
Cảm thấy bản thất thật bại quá, ngó xuống bộ dáng ăn mặt thiếu vải, ngực lấp ló, chân và đùi cũng chẳng che kín, thế nhưng so với cô gái như thiên sứ mặc kín từ trên xuống dưới, bên ngoài khoác áo lông vũ cô ta thấy mình thật kém cõi. Cô gái đó trông thật thanh cao, cô như nàng công chúa được đế vương ân sủng, còn cô ta đến cả một tình nhân của đế vương cũng chẳng phải.
Liên tục thắng năm ván, tiền cô đã lấy lại được gần đủ, ai đó cười đến không khép được miệng. Thắng tiền thôi mà cô đã hào hứng như vậy, sao lúc trên giường không thấy vui vẻ như thế chứ. Bị suy nghĩ đi tận đâu của mình phiền nhiễu, Frederick Nhược Đông lần nữa trở lại tập trung nghe tiếng xúc xắc.
Lần này… Người đàn ông cười một cách quỷ dị, như thể mọi sự đều nằm trong tính toán của hắn, hắn nói khẽ bên tai Trương Ý Nhi: “Bộ ba 6.”
“Thật ạ?”
Cái biểu cảm ngu ngốc đó của cô là sao? Không tin hắn? Sắc mặt trầm xuống liếc cô, Trương Ý Nhi ngay lập tức làm nũng. “Tin anh mà.” Lần này còn không thèm ngồi yên trên ghế, hai tay cô chống trên bàn, ánh mắt sáng rực hô: “Bộ ba 6.”
Sau đó những kẻ chơi cùng cũng hùa theo, nhà cái toát cả mồ hôi, mẹ nó tự nhiên hôm nay ngài Fred tới đây là muốn làm gì? Rảnh rỗi nên muốn kiếm ít tiền uống trà à. Danh tiếng chơi bài thần sầu của Fredrick Nhược Đông không ai không biết trong giới Casino, hắn tinh thông không những Sic bo mà còn cả Baccarat, Roulette.
Trước đây, mỗi khi Frederick Nhược Đông ngự giá đến Casino nào, quản lý ở đó đều run rẩy, chỉ mong hắn chơi vài ván thôi nếu không chỉ có đường đi thương lượng với hắn đặt cược ít một chút cũng được. Sau này hắn không còn chơi bài nhiều, cũng hiếm xuất hiện ở Casino bọn họ mới thở phào nhẹ nhõm, thậm chí còn muốn mở tiệc ăn mừng.
Thế nào hôm nay “thần bài” lại có hứng thú thế chứ, không lẽ là vì mỹ nhân bên cạnh. Cũng không đến mức nghiêng nước nghiêng thành nhưng cực kỳ có ý vị, đều thuộc hàng mỹ nhân. Nếu là thật thì ai cũng phải kinh ngạc, Frederick Nhược Đông động tâm rồi?
Trương Ý Nhi đã lời được một số tiền lớn, thấy Frederick có điện thoại, hắn ra hiệu cho cô phải nghe điện thoại rồi rời đi, trước đó còn dặn kỹ: “Chớ chạy lung tung.”
Cô có phải con thỏ đâu, chạy gì mà chạy chứ? Hừ.
Frederick Nhược Đông vừa đi, cô đã nghe tiếng thở mạnh của nhà cái, nhìn hắn cười cười. Hắn nhức đầu muốn chết nhưng được cô nàng như tiểu thiên sứ cười một cái, tâm trạng sầu muộn bỗng bay biến đi không ít. Lấy lại niềm nhiệt huyết với việc “bịp” xúc xắc, hắn cười lớn tiếp tục chơi. Hắn phải tranh thủ ngài Fred đi vắng để kiếm lại chút tiền mới được, dù cho nàng tiểu thiên sứ rất đáng yêu nhưng đáng yêu thì không ăn được đâu.
Frederick vẫn chưa vào, Trương Ý Nhi hết cách đành phải cược đại. Thua liên tục hai ván, rời xa vòng tay ngài ấy là cô chẳng thu về được đồng tiền nào, định hết ván này sẽ chuồng đi, cô không nghiện bài bạc đâu, chỉ muốn kiếm ít tiền uống trà sữa thôi nhé.
Ván cuối cùng, nhất định phải thắng bằng “thực lực”, Trương Ý Nhi thầm nhũ định hô “lẻ” thì một hơi thở mát lạnh thổi nhẹ bên tai, hượng bạc hà sạch sẽ bao vây khắp khoang mũi, một giọng nói khoan khoái, trầm trầm vọng đến: “Chẵn, cô bé.”