Lần đầu tiên cô và hắn “làm” trong tư thế này, lại còn trong một không gian chật hẹp, Trương Ý Nhi hơi đau, cô nhíu chặt mày cắn răng nhằm ngăn đi tiếng rên của mình.
Frederick Nhược Đông nắm chặt eo cô vẫn không dừng lại, thậm chí có xu hướng mạnh mẽ và dồn dập hơn. Cánh môi bên tai cô vừa thở dốc vừa thổi giọng khàn đặc: “Em nín cái gì?” Nói rồi hắn đâm tận sâu vào vực thẳm mà hắn đã vô tình ngã vào đó, Trương Ý Nhi rốt cuộc cũng thua hắn, cô hét lên thành tiếng, ngay lập tức nghe được tiếng cười khàn khàn của người đàn ông, xấu hổ đến không nhịn được mà nắm tay đánh vào vai hắn một cái.
Hắn vẫn cười, mặc kệ cô bắt đầu “làm” trận tiếp theo, lần sau mãnh liệt hơn lần trước, chỉ có mạnh mẽ và cuồng nhiệt hơn, không có giảm đi. Trương Ý Nhi không kiềm chế tiếng rên của mình nữa, hai tay bám chặt vào vai hắn cùng hắn nguyện trầm luân cả kiếp này. Hắn không bỏ, cô không rời. Quyết định vậy đi.
“Nhược Đông…” Trong cơn mê đắm của tình dục, đỉnh của cơn thác loạn làm cho Trương Ý Nhi không còn là chính mình, cô cũng chẳng biết mình đã nói gì.
“Em gọi tôi là gì?” Frederick Nhược Đông rút khỏi thân thể nóng ấm của người con gái, lúc này hắn mới mỉm cười ôm cô vào lòng, bàn tay xoa nhẹ tấm lưng mảnh khảnh đẫm mồ hôi.
Trương Ý Nhi mơ mơ hồ hồ như nhớ ra, hơi chột dạ liền gác mặt nằm trên vai hắn giả chết ngậm chặt miệng. Bị hắn bóp một cái ở ngực, cô mới ậm ừ đáp: “Ngài Fred.”
“Nói thật, lỗ tai của tôi không điếc.” Làn môi mỏng, nóng rực đặt ngay cần cổ cô, chút chút lại hôn, thân thể cả hai vẫn gần kề, còn là trong tư thế thân mật, bộ phận bên dưới của cả hai càng không có kẽ hở, chỉ cần hắn động liền đi sâu vào hang động đầy nước.
Hắn vừa cử động một chút, nơi ấy đã bắt đầu có phản ứng chạm vào cửa động, Trương Ý Nhi ngẩng mặt, khuôn mặt đỏ bừng nhìn hắn một cách… mẹ nó quyến rũ không gì có thể chịu nỗi, hắn cắn cắn cánh môi đã sưng đỏ, cười nói: “Muốn lần nữa?”
“Không ạ.” Đáp nhỏ hơn cả tiếng mèo kêu.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Sổ Tay Người Vợ Có Chồng "7 Năm Ngứa"
2. Hóa Ra Anh Là Chàng Trai Năm Ấy
3. Chiến Thần Thánh Y/Huyền Thoại Thánh Y
4. Mùa Hè Mang Tên Em
=====================================
“Nhưng tôi chưa thỏa mãn.” Da hắn trắng, tuy hiện tại khuôn mặt không đỏ rực như Trương Ý Nhi vẫn hiện lên tầng hồng hồng, kết hợp với vẻ đẹp yêu nghiệt vốn có khiến người con gái hoàn toàn đầu hàng. Cô cụp mi ngại ngùng dời mắt đi nơi khác, lại đụng phải xương quai xanh cũng yêu nghiệt không kém khuôn mặt kia, ai đó quẫn bách, cảm thấy như vậy không công bằng, thế là hít sâu, thầm nhũ bình tĩnh nào, ngón tay nhè nhẹ vuốt ve xương quai xanh nổi bật trên thân thể không mảnh vải của hắn, lại bạo gan mà đặt lên đó một nụ hôn, hai tay chống ra sau lưng ghế, cái tư thế này cứ kỳ kỳ sao đó nhưng Trương Ý Nhi mặc kệ, cô cứ muốn chiếm dụng ngài Fred một chút đã, hiếm lắm mới có cơ hội hắn để cô thoải mái trêu chọc, cô phải biết tận dụng.
Đầu lưỡi mềm mềm, ướt ướt lướt qua xương quai xanh, qua yết hầu khiến Frederick nhướng mày, thân thể hơi căng ra, bàn tay ma sát trên tấm lưng cô di chuyển ra trước không ngừng nắn bóp bộ ngực tròn đầy rất hợp ý hắn. Hắn bóp đến nghiện: “Sao nào… muốn sao?” Hơi thở nóng rực, hương cay nồng của bạch đậu khấu và gỗ trầm bao vây toàn bộ thân thể Trương Ý Nhi. Cô phải thừa nhận, cô thật sự muốn.
“Em… Nhược…ngài Fred.”
“Em gọi tôi là gì? Cho em cơ hội cuối cùng.” Giọng điệu của hắn mang chút cường ngạnh và ra lệnh.
Trương Ý Nhi bặm môi bị hắn nhìn đến tê dại cả đầu óc, cuối cùng cô cúi đầu lẩm bẩm: “Nhược Đông.”
“Hửm?” Hắn vẫn giữ nguyên bàn tay nơi ngực người con gái, hơi khom người muốn ngắm biểu cảm của cô: “Nói lớn lên nào, tôi chưa nghe.”
Trương Ý Nhi nâng mắt, hắn ghé sát khuôn mặt đẹp vô thực lại gần, môi mỏng nhếch lên đầy uy nghiêm. Đúng là muốn lấy luôn chút linh hồn còn sót lại của cô mà.
“Nhược… Nhược Đông.”
Sợ hắn tức giận vì sự quá phận của mình, định biện hộ một chút không nghĩ tới người đàn ông đó không hề có biểu cảm tức giận, hắn còn cười rất dịu dàng, tất thảy trong ánh mắt nóng bỏng chỉ có yêu chiều và hài lòng. Hắn hài lòng?
Trương Ý Nhi hé miệng muốn gọi lần nữa môi lại bị hắn bịt kín, hắn hôn cô rất lâu, cũng rất dịu dàng, như thể hắn đang nhấp nháp một loại rượu xa xỉ, từng hương vị trong cô đều có thể khuấy đảo những tình cảm đã sớm đóng một lớp bụi dày đặc, và hắn không khó chịu khi cô đã gột sạch lớp bụi đó để phơi bày trọn vẹn những gì đã ẩn giấu hoặc nói chính xác là những tình cảm từ một khoảnh khắc sống còn nào đó đã bị hắn đẩy vào vực sâu tăm tối, kể từ khi ấy “tình người” mà hắn từng có mới biến mất và hôm nay người con gái nhỏ bé này đã khơi gợi, dần dần đưa nó ra ánh sáng. Hắn vốn có thể ngăn cản, hắn vốn có khả năng dùng một thứ sức mạnh vô hình niêm phong nhưng hắn đã vì cô, chỉ vì người phụ nữ vô ý đi vào cuộc đời của hắn. Và hắn rõ hắn không bao giờ hối hận.
Hắn nghe cô do dự hỏi: “Có phải em không nên gọi ngài như vậy không?”
Trong ánh nhìn đầy mong chờ mà ngọt ngào của cô, hắn đáp: “Người khác thì không thể.”
Hắn xoáy sâu vào con ngươi thuần khiết đến mức hắn không sao nhẫn tâm để lọt một hạt bụi vào đấy: “Em khác biệt những người khác.” Hắn nói: “Vì tôi đối với em khác biệt nên em có thể gọi tên tôi.” Thật ra hắn không bằng lòng nghe bất cứ ai gọi cái tên “Nhược Đông”, thuộc hạ đều gọi hắn là “ngài Fred”, nó thể hiện sự kính trọng và quyền uy đối với hắn, chỉ riêng Trương Ý Nhi, hắn cảm thấy mỗi khi cô gọi hắn là “ngài Fred” ban đầu hắn cảm thấy bình thường và cho rằng đó là lẽ đương nhiên, nhưng càng ngày, khi hắn và cô đã thân mật, đã vượt qua thân phận giữa “ngài và thuộc hạ” hắn đã không còn thích cái cách cô gọi hắn như cách đám Lion gọi mình nữa. Và khoảnh khắc khi nãy, khoảnh khắc trong cơn khoái lạc cùng dục vọng cô đã vô thức mà thốt ra cái tên thân mật thuộc về hắn, hắn đã không giận ngược lại còn rất hưởng thụ. Hắn nhận ra hình như nghe cô gọi như vậy đặc biệt ngọt ngào như những lúc cô ở bên hắn làm nũng.
Trở lại ngắm thân thể trần truồng của cô gái nhỏ, hắn dùng ánh mắt tỉ mỉ quét từ trên xuống dưới, ngay từ đêm đầu tiên cùng cô hắn đã biết dáng người của cô có thể sáng ngang với người mẫu trên tạp chí, mỗi lần cùng cô lăn lộn hắn đều không nhịn được chìm đằm vào thân thể quyến rũ này, chưa từng có một người nào khiến hắn có thể thần hồn điên đảo trong tình dục như vậy. Hắn chắc chắn không phải chỉ vì thân hình tuyệt vời cùng với thân phận bí ẩn của cô, càng không phải bởi khuôn mặt như nàng tiểu thiên thần, mà là sự sạch sẽ, sự thuần túy luôn bất biến trong cặp mắt hút hồn ấy.
Thích hay yêu đều chẳng quan trọng, hắn chỉ rõ một điều, hắn muốn cô, muốn cô mãi mãi là của mình. Vậy là đủ rồi.
Trương Ý Nhi được hắn dỗ một cách vô ý như giải đúng bệnh, bắt đầu không biết sợ là gì, cũng không để ý hắn đã khoác áo choàng lông vũ trên vai từ khi nào. Người nọ cười như hoa anh đào nở rực khắp muôn nơi vào ngày xuân ấm áp, sau đó hắn nghe cô nhóc liên tục gọi tên hắn: “Nhược Đông, Nhược Đông, Nhược Đông…” Gọi đến mức tai hắn ngứa ngáy, hắn cười thành tiếng rồi chặn cái miệng nhỏ đang không ngừng múa máy trước mắt: “Đúng là ngày càng lớn gan.”
“Nhược Đông cho em lớn gan.”
Gọi cũng ngọt quá rồi đấy, hắn lần đầu bất lực trước một người, cuối cùng chỉ có thể dùng hành động thay thế.
Đợi đến khi rời khỏi chiếc xe vẫn tràn ngập mùi vị tình ái Trương Ý Nhi mới hít thở thông thoáng, cái mũi dựa sát vào hắn ngửi ngửi.
Người nào đó nhíu mày ghét bỏ: “Em là cẩu hả?”
Không được giận, Trương Ý Nhi cười tươi hơn cả hoa, bộ dáng cứ như vừa được tắm trong mật ngọt: “Mùi trên người anh phai dần rồi.” lại không biết xấu hổ tự ngửi chính mình, cái miệng nhỏ dẫu lên nói: “Người em đã đầy mùi của Nhược Đông.”
Nhược Đông, Nhược Đông. Hiện tại sơ hở một chút là gọi tên hắn, hắn nheo mắt ngó cô nhóc còn đang chun mủi ngửi ngửi mình, không tiếng động cười khẽ một tiếng rồi ôm vai cô từ hầm xe đi vào thang máy.