“Tôi… thử thách này… có phải hơi quá rồi không?”
Người đàn ông bật cười thành tiếng, hắn lắc đầu chậc chậc như đang dỗ dành: “Không tin tôi sao, tài bắn súng của tôi rất tốt. Cũng đôi khi có sơ suất nhưng cô có thể đặt niềm tin ở đôi tay này, đôi mắt này.”
Người cô ta run rẩy khiến hắn có hơi tức giận, nụ cười biến mất, hắn thả giọng nguy hiểm: “Đây là cơ hôi duy nhất, nếu giờ cô chạy đi thì coi như xong.”
Mẹ nó, nhưng chỉ một giây thôi cái mạng nhỏ của cô ta có thể ngoẻo đó, làm sao đây, đây là cơ hội duy nhất để tiếp cận hắn, Frederick là kẻ rất đa nghi nếu không dùng mạng ra đặt cược thì hắn tuyệt đối không chấp nhận cô ta.
“Cho cô 5 giây cuối cùng để quyết định.” Hắn bắt đầu đếm ngược, cặp mắt xanh lục không chút cảm xúc găm thẳng vào quả táo trên đỉnh đầu cô ta.
Hai giây… một giây.
“Được.”
Trong con ngươi xanh lục lóe lên một tia thâm thúy, hắn cười nhạt cảnh cáo cô ta lần cuối: “Nếu cô còn run rẩy, tôi không chắc được viên đạn trong khẩu súng này có găm thẳng vào đầu cô không.”
Đoàng.
Lion ở bên ngoài vừa nghe tiếng súng không còn giữ phép tắc mà xông cửa vào, và hắn chỉ thấy ngài Fred đang nhàn nhã nửa đứng nửa ngồi trên bàn gỗ, hắn đang xoa xoa cổ tay, khẩu súng màu đen đặt bên cạnh, mùi khói súng xộc thẳng vào mùi. Vừa hay nghe hắn lên tiếng than: “Lâu rồi không dùng súng, chậc, phải luyện tay rồi.”
Lion gọi: “Ngài Fred… chuyện…” Còn chưa thắc mắc hết câu đã nhìn thấy cô nàng mê trai đang ngã ngồi dưới sàn nhà, cả người cô ta run rẩy như vừa trải qua một cái gì đó khủng khiếp còn hơn cả cái chết. Làm sao không kinh sợ cho được, cô ta suýt đã chẳng còn mạng mà run rẩy nữa.
Lion chớp mắt ngó cô ta lại quan sát ngài Fred, đương nhiên hắn hiểu tại sao ngài ấy làm vậy. Ngài Fred tuyệt đối không tin bất cứ ai ngoài chính bản thân ngài, chính Lion hắn cũng chưa dành được niềm tin từ ngài huống chi một kẻ với thân phận có vẻ “bình thường” với cái tên Lucia Grace.
“Cô ta thế nào ạ?”
Frederick Nhược Đông bỏ lại câu: “Giữ lại.” rồi thản nhiên rời khỏi phòng, đến cả một cái nhìn cũng không ban cho cô ta. Đừng tưởng chịu làm bia bắn của hắn thì đã thành công, hắn muốn chơi với với con mồi này dài dài.
Trở về phòng hắn vẫn khó chịu với cái mùi nước hoa nồng nặc của Lucia Grace, đúng là chỉ có hương vị trên thân thể Trương Ý Nhi mới khiến hắn dễ chịu. Thế là người đàn ông trước đó đã tắm rửa sạch sẽ, giờ lại phải tắm lại lần nữa cũng thay luôn bộ quần áo vừa rồi.
Nằm trên chiếc ghế đế vương, lần đầu trong đời hắn chủ động nhắn tin cho ai đó. [Mai tôi tới đón em.] Tưởng tượng đến vẻ mặt trợn tròn mắt vì ngạc nhiên của cô nhóc kia, khóe miệng hắn cong lên nở một nụ cười ngọt.
Trương Ý Nhi đúng là kinh ngạc đến khó tin, cô với Lạc Quý Nhân đang ăn cơm trưa tại căn tin, điện thoại kêu ting một tiếng, mở ra xem xong cũng đơ luôn. Ngài Fred chủ động nhắn cho mình? Ôi trời, đúng là mặt trời mọc hướng Tây. Đã vậy nội dung càng có tính kích thích không kém nữa chứ.
Cô đâu được tự do ra ngoài, nghĩ vậy liền nhắn lại: [Em làm sao gặp ngài được?]
Có vẻ ngài Fred đang rãnh rỗi nên trả lời cô rất nhanh: [Tôi đã sắp xếp, em chỉ việc cầm theo thẻ ra vào học viện là được, tôi đợi em ở ngoài cổng chính.]
Trương Ý Nhi vui đến mức muốn hét lên nhưng địa điểm không thích hợp, chỉ có thể mỉm cười.
Lạc Quý Nhân chống cằm ngó cô gái cười thẹn thùng đối diện, có chút buồn cười hỏi: “Cậu có chuyện gì mà vui vậy?”
“Rõ vậy sao?” Trương Ý Nhi nâng mắt muốn che giấu một chút hạnh phúc nhưng bắt gặp cặp mắt như nhìn thấu tâm tư người khác của Lạc Quý Nhân, biết chắc là không giấu được rồi, đặt điện thoại xuống, hai tay ôm lấy mặt mình hơi xấu hổ lên tiếng: “Mai tôi được gặp người mình thích.”
Ồ, thảo nào…
“Bạn trai sao?” Độ tuổi này thì có người yêu cũng không phải chuyện gì lạ, ngược lại rất bình thường, hơn nữa Trương Ý Nhi còn mang dáng vẻ xinh đẹp như tiểu thiên thần ngây thơ, thuần khiết thế này, là kiểu con gái mà đa số đàn ông sẽ yêu mến.
Trương Ý Nhi định lắc đầu nhưng mà hình như cô với ngài Fred chuyện gì của nam nữ cũng đã trải qua rồi, thỉnh thoảng còn nói mấy lời sến súa nữa, tuy hắn không thể hiện rõ, lại còn thường xuyên mắng cô nhưng cô cảm nhận được hắn đặc biệt quan tâm mình.
Nghĩ vậy Trương Ý Nhi nhìn Lạc Quý Nhân mỉm cười tự tin gật đầu.
Cả hai ăn xong cũng chưa về liền mà ngồi uống nước thêm một lát, Trương Ý Nhi bị cái mùi máu tanh xung quanh căn tin mấy hôm nay quấy nhiễu mà muốn điên. Tại sao qua mấy ngày rồi mà vẫn còn nguyên vậy chứ, cái mùi đó giống như hằng ngày đều chảy ra từ miệng vết thường. Thật phiền. Cứ tưởng tượng ai đó bị thương vô cùng nặng, lại không có ai phát hiện, máu từ vết thương chảy ra không ngừng, hơi thở đang yếu dần theo nhịp tim đập mà cô không sao chịu nỗi, dù đã dặn dò, cảnh bảo bản thân chớ làm chuyện bao đồng, nhưng làm sao cô có thể nhìn một người đang chết dần, chết mòn trong khi trên thế gian chỉ duy nhất mình cô có thể cứu người đó.
Chuyện này lại không thể nói với ai, ngài Fred đã dặn dò cô phải che giấu sự khác thường về cái mũi của mình, tránh rước họa vào thân.
Cuối cùng chỉ có thể dặn lòng nếu qua hai hôm nữa mà mùi máu đó vẫn còn quanh quẩn gần căn tin, cô sẽ hóa thân thành một thám tử tư đi điều tra. Rốt cuộc là ai đã bị thương, còn bị thương trong chính học viện, học viện có nhà y tế vô cùng hoành tránh, chỉ cần ai đó trong học viện xảy ra chuyện sẽ được xử lý ngay. Vậy nên Trương Ý Nhi mới tin rằng người kia bị kẻ xấu giam cầm, hoặc là đã trốn thoát khỏi sự truy đuổi của kẻ thù, hắn lại không có sức thoát khỏi học viện. Cứ tin là vậy đi, ít nhiều sẽ có chút nguy hiểm, nhưng mà có thể coi đây là một thử thách.
Không gan dạ, không bản lĩnh vào hang cọp làm sao bắt được cọp, đương nhiên kẻ bị thương kia dù có là cọp thì cũng là con cọp sắp chết rồi, cô cứu nó, nó còn phải mang ơn đấy.
Trương Ý Nhi đảo mắt ngó nghiêng chợt để ý cánh rừng phía sau căn tin, mắt vẫn không dời đi hỏi: “Quý Nhân, rừng đó là gì vậy?”
Lạc Quý Nhân theo phản xạ xuyên qua lớp kính trong suốt nhìn cánh rừng không xa không gần, nói: “Rừng tự nhiên đó, hình như nó nối liền với một đồi núi, rừng này khá lớn được học viện sử dụng cho những hoạt động dã chiến.”
“Dã chiến?” Trương Ý Nhi không hiểu lắm.
“Là những đợt thực hành liên quan đến quân sự, đại loại là vậy nhưng tớ thấy nơi đó chủ yếu dành cho những kẻ xấu thực hiện những chuyện đồi bại thì đúng hơn.” Đã từng xảy ra vô số chuyện trong khu rừng này, không liên quan đến tâm linh, ma quỷ gì cả, mà là chính con người đã gây ra. Có lần một cặp nam sinh nữ sinh yêu đương thắm thiết muốn vào rừng làm chuyện người lớn, chuyện còn chưa làm thì đã phát hiện một xác chết của nữ sinh trong tình trạng thối rửa, trên người không có mảnh vải che thân. Sau khi cảnh sát điều tra, bên pháp y cũng mổ xẻ thi thể kiểm tra thì đưa đến kết luận: nữ sinh bị cưỡng hiếp tập thể đến chết, âm đ*o gần như chẳng còn ra hình dạng, **** **** tìm thấy bên trong là hỗn hợp nhiều nhóm máu. Thật sự quá tàn ác, nhưng việc này cứ thế mà bị học viện che đậy, bề ngoài thông báo rằng sẽ giải quyết nội bộ, thực tế là đã dùng tiền và quyền lực che giấu cho kẻ phạm tội.
Khu rừng đó không biết đã chứng kiến bao nhiêu tội ác của sinh viên tại học viện quý tộc này, thậm chí xác chết của ai đó bất hạnh đã bị côn trùng ăn dần ăn mòn mà không một ai phát hiện.
Trương Ý Nhi gật đầu, có hơi thắc mắc hỏi: “Rừng này nối liền với đồi núi, không sợ người xấu ra vào thông qua đó sao?” Không những người xấu mà còn cả sinh viên cũng có thể lợi dụng để trốn học.
Lạc Quý Nhân lắc đầu: “Tuyệt đối không thể dùng con đường này, từ rất nhiều năm về trước học viện đã cho xây dựng tường thành ngăn cách rừng với đồi núi đó rồi.”
Hóa ra là vậy, nhớ tới tường thành mà cô nhìn thấy lúc mới đặt chân đến học viện, thầm đồng ý, trừ khi có khinh công, nếu không đừng mong có thể trèo qua được.