Ba tiếng trôi qua, cửa phòng phẫu thuật mở ra, bác sĩ trung niên cởi khẩu trang, vừa vuốt mồ hôi trên trán vừa cung kính thông báo: “Phu nhân đã qua cơn nguy hiểm, phẫu thuật rất thành công.”
Lúc này tất cả bọn họ mới thở ra những tiếng nhẹ nhõm.
Về phần Tiểu Trì vẫn chưa kết thúc phẫu thuật.
Frederick Nhược Đông chắc chắn Tiểu Trì bị thương nặng hơn Trương Ý Nhi nhiều, anh ta là một thuộc hạ trung thành, có thể hy sinh mạng sống của mình vì chủ nhân.
Trong giờ phút sinh tử chắc hẳn anh ta sẽ dùng thân thể mà che chắn cho cô gái của hắn. Người đàn ông mím môi, hai mắt vằn tia máu đỏ. Vụ tai nạn này không hề đơn giản.
Trương Ý Nhi được y tá đẩy ra khỏi phòng cấp cứu, hắn nhìn sắc mặt cắt không còn xíu máu nào của cô, trái tim như muốn ngừng đập.
Cô được chuyển về phòng bệnh bình thường, Frederick Nhược Đông căn dặn Đan Đan chờ Tiểu Trì rồi báo kết quả cho hắn biết.
Đúng như hắn dự đoán, Tiểu Trì bị chấn thương cực kỳ nặng, phẫu thuật suốt bảy tiếng đồng hồ mới cứu được mạng của anh ta nhưng vẫn chưa qua cơn nguy kịch.
Anh ta được đưa vào phòng CPU theo dõi sát sao.
Đứng bên ngoài phòng CPU, người đàn ông thu hồi tầm mắt từ khung cửa kính, hắn rời khỏi đó, gọi cho Khai Tâm đang tích cực điều tra vụ tai nạn lần này.
“Boss đại nhân, vụ này có vấn đề, không phải tai nạn ngoài ý muốn.”
Không ngoài suy đoán của Frederick Nhược Đông, hắn đứng trước cửa phòng bệnh của vợ, trước khi đi vào, dặn dò Khai Tâm: “Khoang hãy nộp bằng chứng cho cảnh sát, cái đám đó chỉ gây chuyện thôi. Cậu thu thập toàn bộ camera có thể có xung quanh khu vực ngã tư xảy ra tai nạn, đặc biệt tên tài xế xe tải kia, điều tra xem tài khoản ngân hàng của hắn ta gần đây có nhận được số tiền lớn nào không, nếu tài khoản của hắn không có dấu hiệu khác thường thì vòng qua thân nhân của hắn, nhớ kỹ phải tra rõ hoàn cảnh gia đình nhà hắn ta thế nào. Cả chiếc siêu xe còn lại, chết rồi cũng phải lôi tông ti họ hàng chúng ra cho tôi.”
Lần này đã chọc điên Frederick Nhược Đông rồi. Dám động đến phu nhân bảo bối của ngài ấy, xác định chết cũng chưa xong chuyện đâu.
“Ngài Fred.” Bốn vệ sĩ cấp một nằm trong đội vệ sĩ dưới sự huấn luyện của hắn đồng thành cung kính chào.
Hắn không nói gì mà đẩy cửa bước vào.
Cô bé của hắn lần nữa chịu tổn thương nặng nề nằm trên giường bệnh, khuôn mặt cô có vài vết xước như mèo cào, không sâu, qua vài ngày sẽ lành, trên trán được băng bó. May mắn có mũ giáp sắt bảo vệ nếu không dù cho Tiểu Trì đã che chở cũng không bảo vệ cô được bao nhiêu phần.
Dựa vào phân tích sơ qua thôi, hắn đã chắc chắn kẻ kia muốn mạng của cô. Kẻ thù của cô gần như đều liên quan đến hắn.
Có phải là vì hắn không?
Dù cho thế nào thì hắn cũng đã thất trách trong việc bảo vệ chu toàn cho cô.
Bàn tay vừa chạm vào khuôn mặt nhợt nhạt, còn chưa vuốt ve được hai giây đã bị âm thanh quát mắt bên ngoài làm phiền.
“Tránh ra, tôi là ông của con bé, gọi thằng con lai đó ra đây. Frederick Nhược Đông.”
Frederick Nhược Đông hơi nhăn mặt, hắn đứng dậy chỉnh lại chăn đắp cho cô rồi xoay người ra mở cửa.
Thấy lão hồ ly cùng Một Mắt và Lê Thoát đều hầm hầm nhìn mình, mặt không đổi sắc, còn vờ hỏi: “Có chuyện gì?”
“Tôi thăm cháu tôi.” Cái thằng quỷ này còn giả bộ mắt điếc tai nghe mà hỏi lão câu đó, đúng là không biết xấu hổ.
“Cô ấy chưa tỉnh. Đợi tỉnh rồi hãy đến thăm.” Hắn cũng không phải người ích kỷ, lão hồ ly nói sao cũng là ông ngoại cô, hắn sẽ không làm khó ông ta. Cơ bản là hắn chắc chắn lão thật sự yêu thương Trương Ý Nhi, sẽ không làm hại cô. Vậy thì hắn sẽ cố gắng du di lão một chút vì vợ của mình.
Lão hừ lạnh: “Tôi nhìn con bé một cái, còn nữa, tôi có chuyện muốn nói với anh.”
Frederick Nhược Đông biết không đuổi được người, lạnh nhạt tránh sang một bên để ông ta và Lê Thoát đi vào. Một Mắt thì ở bên ngoài trông chừng cùng bốn vệ sĩ.
Sau khi xác nhận cháu gái vẫn còn hôn mê sâu, lão ngồi trở lại ghế sô pha, mắt nheo lại nhìn Frederick Nhược Đông: “Điều tra thế nào rồi?”
Frederick Nhược Đông không giấu, hắn thấp giọng: “Là cố ý.”
“Kẻ thù của anh?” Giọng lão nâng cao một quãng, tay cầm cây gậy gõ mạnh trên nền đá: “Con bé ở bên anh chưa có một ngày nào an bình.”
Người đàn ông ngồi bên giường bệnh, đối với lời mắng nhiếc của lão hắn cũng không phản bác, chỉ một mực ngắm cô gái nhỏ đang thở nhè nhẹ. May là cô vẫn còn có thể thở đều nằm đây, nếu không hắn thật sự sẽ phát điên mà phá hủy toàn bộ thế giới này mất.
Không nghe hắn nói, lão cực kỳ bất mãn: “Tôi sẽ công khai thân phận của con bé, dưới thân phận mới con bé sẽ an toàn hơn.”
Đúng là đã đến lúc công khai thân phận của cô rồi, hơn nữa hắn cũng không muốn tiếp tục giấu diếm, để cô luôn nghĩ mình là cô nhi, không còn người thân ruột rà trên cõi đời này. Dù hắn chỉ muốn cô là của riêng hắn thôi, nhưng hắn hiểu cô hơn bất kỳ ai, cô cũng như bao cô gái nhỏ khác, đều khát khao có một gia đình trọn vẹn, mặc dù Lê gia cũng hỗn loạn và phức tạp, nhưng có Lê Đàm Hoan yêu thương, cưng chiều sẽ không có ai dám động tới cô.
Nghĩ đủ rồi, hắn gật đầu với lão, sau đó không muốn nói gì thêm.
Lê Đàm Hoan hơi ngạc nhiên, còn tưởng Frederick Nhược Đông tiếp tục ngăn cản, mấy lần trước đều sống chết đưa ra đủ lý do để lão ngồi yên không công khai thân phận của con bé, xem ra chuyện lần này đã khiến người đàn ông tàn bạo kia biết sợ hãi rồi.
Lão vuốt cằm, có chút khoái chí khi nhìn thấy bộ dáng sầu muộn và áy náy của hắn, nhưng lão cũng không ấu trĩ đến mức đi trêu chọc, mỉa mai hắn khi cháu gái còn đang bị thương tích.