Lạc Hồ Ưng và Lạc Hồ Vận là những kẻ có chỉ số IQ cao và nguy hiểm, tuy trúng bẫy nhưng cả hai đã tính tới kết quả xấu nhất, tức là đã có sự chuẩn bị phản kháng lại với từng tình huống.
Cùng lúc bọn họ bị tính kế, giam nhốt thì tại Lạc gia xảy ra chuyện kinh thiên động địa. Cảnh sát nhận được chứng cứ đầy đủ tố cáo bà hai cùng bà tư là hung thủ đứng sau sát hại Lạc đương gia và cũng là chủ mưu trong việc hãm hiếp Lạc Hồ Linh. Đồng thời con trai đầu của bà hai và con trai duy nhất của bà tư cũng bị bắt giam, là đồng phạm trong vụ án của Lạc đương gia và Lạc Hồ Linh, một loạt bằng chứng đưa ra cho tội cưỡng hiếp, áp bức con gái nhà lành,… tóm lại Lạc gia đã trở thành một mớ hỗn độn, chẳng ra thể thống gì nữa. Lúc này Hoắc Hạ - người cận kề với Lạc Hồ Vận nhất, nhận sự tín nhiệm của Lạc Hồ Vận và Lạc Hồ Ưng đứng ra giải quyết lục đục nội bộ Lạc gia.
Chủ nhân vẫn đang mất tích, Hoắc Hạ vận dụng toàn bộ những gì mình có để xoay sở chuyện tìm kiếm Lạc Hồ Vận và Lạc Hồ Ưng, dàn xếp chuyện của Lạc gia, giải quyết tất cả tàn dư còn sót lại của bà hai và bà tư.
Bị giam giữ trong căn nhà hoang đó khoảng mười ngày, hai chàng thanh niên mình đầy máu bị trói ngược trên trần nhà. Đám thủ hạ đã không xuất hiện hai hôm nay, tuy không phải chịu tra tấn nữa nhưng thương thế của cả hai đã đến mức báo động. Nếu không được chữa trị kịp thời, e rằng tính mạng khó giữ nổi.
Cố hết sức cầu cứu, với hy vọng sẽ có người xuất hiện nhưng hy vọng cuối cùng cũng tựa như tia sáng vừa vụt tắt khỏi tầm mắt.
Chợt, có tiếng động lạ truyền tới tai bọn họ. Là tiếng đập cùng với âm thanh đục khoét.
Sau đó cả hai đều mơ hồ nhìn thấy một đôi mắt màu nâu trong vắt như dòng nước suối, chúng mở lớn hết cỡ dòm ngó bên trong căn nhà hoang vu, cuối cùng cô bé như tinh linh lạc giữa chốn núi rừng sợ hốt hoảng mà hét toáng lên.
Trương Linh tám tuổi vì quá hãi mà ngã ra sau, cô bé không biết rằng chính vì sự tò mò mang tính nghịch ngợm của mình đã dẫn đến toàn bộ những chuyện về sau. Nếu cô không xuất hiện, Lạc Hồ Ưng và Lạc Hồ Vận có lẽ sẽ chết khô tại nơi này, nếu cô không cứu bọn họ cuộc đời của cô sẽ bình bình đạm đạm mà trôi qua. Nếu cô cứ thế hoảng loạn mà bỏ đi thì cô đã không gặp Frederick Nhược Đông sau này,… rất nhiều chuyện sẽ chẳng xảy đến “nếu như” cô không dạn dĩ mà tìm đến căn nhà hoang nơi rừng rậm âm u ấy. Hiệu ứng cánh bướm do chính Trương Linh cô tạo nên, cũng chỉ có cô mới kết thúc chúng, đặt dấu chấm hết cho mối quan hệ mà giữa cô, Lạc Hồ Ưng và Lạc Hồ Vận.
Sau khi lấy lại được bình tĩnh, Trương Linh lại thông qua cái lỗ nhỏ ngó bên trong, khi chứng thực vừa rồi mình không nhìn nhầm, cô bé ôm miệng nhưng không bỏ chạy.
Ngược lại còn mở miệng lên tiếng: “Ai vậy?” Chất giọng non nớt mà trong trẻo, tuy chỉ có đôi con ngươi màu nâu sáng ngời và linh động nhưng cũng khiến Lạc Hồ Ưng và Lạc Hồ Vận như nhìn thấy ánh dương của đời mình.
“Cô bé…” Lạc Hồ Ưng cố gắng nhả từng chữ, bởi vì bị treo ngược mà thân thể càng khó chịu, giọng cũng không rõ ràng.
Cuối cùng y chỉ có thể thốt được một chữ: “Giúp.”
Trương Linh phát hiện một người đàn ông đã nhắm nghiền mắt như ngủ thiếp đi, cô phồng phồng má, chân mày nhăn nhúm, ánh mắt chuyển sang người còn lại: “Anh ơi, anh bị người xấu nhốt ở đây ạ?” Chỉ là một bé gái tám tuổi, Trương Linh thấy bọn họ người đầy máu me, tuy sợ sệt nhưng cũng đau lòng, trông qua đã đoán được là bọn họ bị giam nhốt tại nơi hẻo lánh này. Cô bé thầm rủa người xấu kia thật ác độc.
Lạc Hồ Vận nhịn đau cô gắng hé mi ngắm cặp mắt mang lại một sự quen thuộc hiếm thấy, cũng nghe rõ âm thanh ngọt ngào, nho nhỏ kia, hắn khàn khàn giọng: “Ừ.”
Sau đó Trương Linh bỏ lại một câu: “Chờ em nhé. Em sẽ cứu các anh.” Thế rồi cô trở lại nơi bà ngoại đang hái thuốc, may mắn cô đã quá quen thuộc với khu rừng này nên không lo bị lạc đường.
Trở về nhà, Trương Linh suy nghĩ có nên nói chuyện này với người bạn tốt của mình không, suy đi tính lại cô bé quyết định tự mình xử lý sẽ tốt hơn. Lỡ đâu thằng bạn sơ ý tiết lộ thì các anh ấy chắc chắn gặp nguy.
Từ bé Trương Linh đã mang tính cách nghịch ngợm và dạn dĩ trong người, đến cả việc dám lôi kéo bạn lên núi để ngắm trăng đỏ vào 12 giờ đêm cũng không sợ hãi thì còn gì có thể khiến cô nhụt chí chứ.
Tranh thủ ba mẹ nuôi đi làm, bà ngoại ở ngoài vườn rau, Trương Ý Nhi tìm kiếm đồ ăn có sẵn trong nhà cùng với nước rồi tranh thủ chạy vào khu rừng. Trước đó cô không quên ghé một cửa tiệm làm khóa, chớp mắt đảo một vòng, giảo hoạt nói dối: “Chú ơi, ba mẹ cháu làm mất chìa khóa, dặn cháu tới đây làm một chìa khóa vạn năng.” Cái này cô biết được trên phim truyền hình, cũng không rõ chìa khóa vạn năng đó có thật không, cứ đánh liều xem.
Ông chú híp mắt đánh giá cô bé từ trên xuống dưới, chợt nhớ ra: “Cháu là con nhà ông Trương đúng không?”
Môi cô run run: “Dạ.” Lỡ như ông ấy nói với ba mẹ thì đòn roi chắc chắn cô không tránh nổi, nhưng hết cách rồi, cô chân yếu tay mềm không thể tự đạp đỗ cái cửa lớn cũng không tự mở khóa được, không vào được nhà hoang thì sao cứu được các anh.
Chỉ có thể đặt cược thôi: “Chú giúp cháu nha.”
Ông chú gật đầu, cười một tiếng: “Ai nói với cháu là chú có chìa khóa vạn năng hả?”
Cô le lưỡi nói thật: “Trên phim ạ.”
Ông ấy cười, rồi bảo cô đợi.
Khoảng mười phút sau, ông ấy đưa cho cô một vật sắc bén, nó mỏng dính, chú ấy dặn: “Chỉ cần đưa nó vào lỗ khóa là có thể. Cháu mang về đưa cho ba, mở được cửa xong thì đến trả lại chú, chú không bán.”
Càng tốt nha, nghĩ vậy cô cười giòn tan gật đầu: “Cảm ơn chú.” Xong cũng không ở lại mà như chú thỏ thoăn thoắt quen đường thuộc lối chạy đi, rất nhanh đã đứng trước căn nhà hoang.
Cái lưỡi dao này rất thần kỳ, may là có chuôi dao để cầm, nếu không rất dễ bị cắt đứt tay.
Sức cô có hạn, chiều cao cũng có hạn, nhưng chiếc dao này quá ma thuật, cứa cứa một lúc, một tiếng cạch vang lên, Trương Ý Nhi há miệng nhìn chằm chằm ổ khóa đã được mở.
Trợn mắt ngó, sau đó vui như trẩy hội nhảy xuống khỏi cục đá kê chân, lại cẩn thận cất lưỡi dao vào trong balo.
Cánh cửa được cô chầm chậm mở ra, bên trong dội đến một mùi hôi kinh khủng.