“Gọi tôi?” Giọng y vang lên sau ba hồi chuông.
Sợ y đang bận rộn, cô đành bảo: “Nếu anh bận tôi sẽ gọi lại sau.”
Y nói ngay: “Không, đã rảnh rồi.” Y cười cười: “Nói đi.” Y chắc chắn cô nhóc này tìm y là có việc bất đắc dĩ, bình thường cô còn hận không thể cách xa y.
Nếu y đã bảo không bận thì Trương Ý Nhi không khách sáo nữa, cô hắng hắng giọng thử đặt vấn đề: “Thế này, người ta nói không ai làm không cho ai cái gì đúng không ạ?”
Lạc Hồ Ưng buồn cười nhưng vẫn hùa theo cô: “Đúng vậy.” Cô thích lòng vòng thì y cũng vòng vòng theo cô vậy.
“Ừm cuộc thi lần trước, tôi được giải nhì, đó là vinh dự của tôi, cũng mang về vinh dự cho học viện, mà vinh dự của học viện thì chính là vinh dự của Lạc tiên sinh, phải không ạ?”
Cô ngốc này giờ còn học được cách dẫn dắt người ta sa vào bẫy nữa, nhưng thành thật y vẫn chưa xác định được cô muốn cái gì từ y, có vẻ không đơn giản. Y vuốt vuốt hình xăm, trong đôi con ngươi dạt dào tình yêu, tình yêu mà đời này y chỉ dành cho duy nhất một cô gái. Y mỉm cười, giọng y lúc này vô cùng ấm áp: “Đúng vậy.” Lại gọi cô: “Ý Nhi. Đối với tôi không cần phải nói tránh nói giảm, muốn gì thì cứ thẳng thắn. Tôi sẽ cố gắng hết sức giúp em.”
Tại sao?
Nghĩ thế nào thì hỏi như vậy: “Tại sao anh lại tốt với tôi như vậy?”
Nụ cười trên môi y nhạt dần, hồi ức xưa cũ dội về, mà chính xác hơn là nó chưa bao giờ biến mất, vẫn mãi nơi đó, luẩn quẩn, vương vấn hoài trong mỗi thớ thịt trên người y. Y đáp: “Có lẽ chúng ta có duyên.” Y không cho cô hay rằng, cô là tia sáng trong cuộc đời tối mịt mù của mình, cũng là một điều quan trọng đối với Lạc Hồ Vận nhưng y không chắc liệu đứa em trai tàn ác của mình có tồn tại “ngoại lệ” không?
Bên tai văng vẳng giọng nói hơi xấu hổ của cô gái nhỏ: “Vậy tôi không dài dòng nữa. Tôi cần mẫu vẽ khỏa thân.”
Lạc Hồ Ưng vừa nâng tách trà uống một chút thiếu chút nữa đã phun ra.
Y ho sặc sụa vài tiếng, khi đã ổn, y hỏi lại: “Em muốn tôi làm mẫu vẽ cho em?”
Trương Ý Nhi chớp chớp mắt đáp: “Đúng vậy.” Còn hùng hổ nói: “Tôi trả tiền cho anh mà.”
Thái dương Lạc Hồ Ưng co giật, hiếm khi y tức giận: “Tôi thiếu chút tiền của em chắc?”
Thì đúng là như vậy.
Dù không nhìn thấy y nhưng qua giọng điệu và thái độ này e rằng y không chấp nhận rồi.
Rõ ràng khi nãy nói sẽ cố gắng giúp mình. Đúng là đàn ông.
Trương Ý Nhi liếm môi, muốn thử nài nỉ thêm. “Tôi… giúp tôi đi.” Chốt thêm câu chí mạng: “Không phải anh thì không được.”
Thật ra cho cô nhìn thân thể mình cũng không quá khó coi, nhưng y muốn biết nguyên nhân.
“Tại sao là tôi?” Y cười cười: “Frederick Nhược Đông có vẻ cũng không thua kém gì tôi.”
Đương nhiên rồi, cô nhóc trợn mắt bắt đầu tâng bốc người yêu mình: “Đương nhiên anh ấy vô cùng hoàn mỹ, dáng người hay khuôn mặt đứng nhì thì không ai đứng nhất…” bla bla. Mãi khen chồng mà không nghĩ tới sắc mặt sầm xuống của Lạc Hồ Ưng.
“Em đang cầu tôi giúp đấy. Nếu hắn ta tốt đẹp vậy còn tìm tôi?”
Trương Ý Nhi chột dạ ngậm miệng, đúng là… nhắc tới Frederick Nhược Đông là cô lại loạn cào cào cả lên.
Nếu tên khốn kia yêu cầu cô vẽ Dạ Huyền có khi còn tốt hơn người này đó. Ít ra Dạ Huyền vẫn còn áy náy chuyện cũ, nếu cô nhờ y sẽ miễn cưỡng mà chấp nhận.
Lạc Hồ Ưng thì…
Trương Ý Nhi thở dài: “Tôi… tôi có nỗi khổ không thể nói. Nhưng tôi không lừa anh, mẫu vẽ lần này chỉ có thể là anh. Nếu không…”
Lạc Hồ Ưng rốt cuộc cũng dâng lên nỗi lo lắng: “Ai ép em?”
“Tôi không nói được.” Trương Ý Nhi sầu muốn chết, bị người ta nắm thót, điều khiển rất khó chịu nhưng đây là giao dịch cùng có lợi giữa cô và hắn ta. Hắn ta đã thực hiện đúng lời hứa là cho cô gặp bà ngoại, hắn ta còn bảo quản xác của bà nữa.
Cô thật sự không thể nuốt lời, quan trọng là hiện tại bà vẫn ở trong tay hắn, còn cả bao nhiêu nữ sinh kia.
Cô không cách nào thấy chết mà không cứu. Hơn nữa cô thật sự phần nào liên quan mật thiết với tất thảy mọi chuyện rồi. Cô ít nhiều phải có trách nhiệm về “sự liên quan” đó.
Lạc Hồ Ưng không nói được hay không, y chỉ suy nghĩ một lúc rồi bảo: “Mai tôi sẽ cho em đáp án.” Nói rồi cúp máy.
Trương Ý Nhi màn hình điện thoại mà sầu lên sầu xuống, cô đang gấp lắm đó, lại còn bảo cô chờ.
Mắt đảo một vòng, chợt lóe lên một tia sáng, cô chạy trở vào phòng làm phiền Lạc Quý Nhân. “Quý Nhân, Quý Nhân”
Lạc Quý Nhân giật mình tháo tai nghe ra, ngờ vực hấc cằm: “Nói đi.” nhìn cái bản mặt chân chó của Trương Ý Nhi mà thái dương muốn giật giật rồi.
Cô bạn nào đó cắn móng tay rồi cẩn thận ngồi bên cạnh, hắng giọng: “Tớ muốn hỏi vài chuyện liên quan đến anh họ cậu. Ừm là Lạc tiên sinh ấy.”
“Tự nhiên sao lại muốn hỏi về anh ấy.” Kỳ lạ quá nha. Lạc Quý Nhân bất ngờ nhéo nhéo má mềm của cô, cười cười: “Muốn vượt tường hả?”
Hai mắt trợn lớn, Trương Ý Nhi đánh vào mu bàn tay cô ấy một cái: “Bớt đi nhé, tớ đây chung thủy với người đàn ông của tớ lắm.” Ngài ấy còn đẹp mắt như vậy, cô làm sao mà nhìn người khác cho được.
“Vậy thì lý do là gì?” Thân phận của Lạc Hồ Ưng không đơn giản, dù Trương Ý Nhi là bạn tốt, anh họ cũng có chút ý tứ với cô thì Lạc Quý Nhân cũng không thể tiết lộ thông tin của y ra ngoài được.
Thở dài, Trương Ý Nhi phồng phồng má mới nói: “Tớ có việc muốn nhờ Lạc tiên sinh, mà muốn nhờ thì phải chuẩn bị chút quà đúng không.” Không đợi Lạc tiểu thư hé miệng đặt nghi vấn cô liền lắc lắc đầu. “Chuyện này rất quan trọng, tớ không thể nói cho cậu biết. Nhưng tớ cam đoan không làm gì có hại đến anh cậu mà tớ cũng không có khả năng đó.”
Cuối cùng cũng đào từ chỗ Lạc Quý Nhân một sở thích đặt biệt cũng… kỳ cục của Lạc Hồ Ưng. Y thích bánh bao không nhân.
Đơn giản như vậy? Một người có địa vị và uy quyền như y lại thích món ăn bình thường cũng rẻ tiền này?
Nếu vậy cô sẽ tự mình hấp rồi mang tới làm quà, quan trọng là thành ý thôi.
Ngày hôm sau Lạc Hồ Ưng gọi tới thông báo, y đáp ứng cô nhưng với một điều kiện.
“Gì ạ?”
“Tạm thời tôi chưa nghĩ ra, em cứ nhớ em nợ tôi một chuyện là được.”
Cái này rất đáng sợ, Trương Ý Nhi nghĩ tới Lạc Hồ Ưng cùng hắn ta có quan hệ mật thiết, y là người cô không thể mạo phạm càng không nên kết oán. Thử đề nghị: “Đừng bắt tôi phóng hỏa giết người hay đại loại những hành vi phạm pháp là được.”
Lạc Hồ Ưng hẹn cô địa điểm: “Biệt thự của tôi trong học viện, ngày giờ do em chọn.” Đây đã là sự nhượng bộ nhiều nhất y dành cho cô.
Trương Ý Nhi hiểu, thời gian đối với cô rất quan trọng, cô không thể kéo dài, quyết định luôn: “Chiều mai, sau khi tan học tôi sẽ đến tìm anh.” Mai cô học cả ngày.