Nhạc Ly Ân?
Lâm Lục Ngạt trợn mắt, cô nàng kia không phải tên Đồng Ly Ly sao? Sao lại là Nhạc Ly Ân? Không lẽ Trương Ý Nhi nhận nhầm người.
Đồng Ly Ly đang cùng Mạc Thiếu Thư ăn cơm, nghe cái tên xưa cũ thuộc về mình, thân thể cô ta cứng ngắt, nhưng vẫn kịp thời ngăn lại sự thất thố của mình, cô ta coi như không nghe thấy vẫn cặm cụi ăn cơm.
Mạc Thiếu Thư bắt tréo chân, thấy Trương Ý Nhi mang khuôn mặt lạnh tanh xuất hiện trước mắt, thoáng ngạc nhiên qua đi, cô ả cười lạnh: “Frederick tiểu thư hình như ngầm người rồi nha.”
Nhầm?
Trương Ý Nhi hít sâu, liếc Mạc Thiếu Thư bằng ánh mắt cảnh cáo rồi trở lại dán chặt vào khuôn mặt mà dù có bị hủy dung cô vẫn nhận ra.
“Nhạc Ly Ân, sao vậy? Không dám ngẩng mặt lên rồi à?”
Cuối cùng Nhạc Ly Ân cũng bình tĩnh ngước mặt, bốn mắt va vào nhau, cô ta tỏ vẻ ngây thơ, nghi ngờ hỏi: “Cô là ai? Nhạc gì đó là sao?”
Diễn xuất lên tay rồi đấy. Trương Ý Nhi đã nghe Lâm Lục Ngạt nói qua rằng học viện kỳ này đặc cách nhận một nữ sinh, tên là Đồng Ly Ly, trước đó cô không hiểu sao mình có chút để ý đến chuyện này, đến bây giờ khi nhìn rõ khuôn mặt của cô ả thì cô cũng rõ tất thảy, hóa ra sự nhạy cảm của mình đã đạt đến trình độ này rồi.
Trương Ý Nhi cười khẩy, rồi cô gác một chân lên chiếc ghế trống cạnh cô ả, khuỷu tay đặt lên bàn, người khom xuống nhìn chằm chằm Nhạc Ly Ân: “Đồng Ly Ly sao? Đến cả đổi tên cũng phải để lại một chữ Ly. Cũng đủ gan dạ đấy.”
“Cô nói gì tôi không hiểu.” Nhạc Ly Ân liếm môi, cô ta không chút sợ hãi, nhìn Trương Ý Nhi.
“Frederick Ý Ý, đừng có kiêu ngạo. Đồng Ly Ly là người của tao, mày thử chạm vào cô ấy đi.”
Trương Ý Nhi không để lời của Mạc Thiếu Thư vào tai, cô chỉ nhìn chằm chằm Nhạc Ly Ân, cuối cùng đứng lại cho đàng hoàng, ánh mắt lúc này chỉ còn một sự căm thù: “Cứ chờ xem, cô đã chịu xuất hiện, vậy thì… sớm thôi tôi sẽ khiến cô ném phải mùi vị của sự trả giá.” Dứt lời cô xoay người hiên ngang rời đi.
Nhạc Ly Ân siết đôi đũa trong tay, ánh mắt dõi theo bóng lưng cao ngạo của Trương Ý Nhi. Cô ta không ngờ tới Trương Ý Nhi lại là sinh viên tại học viện này.
Cô làm sao có thể được vào đây? Rồi Frederick Ý Ý lại là thế nào? Có vô số nghi vấn hiện lên trong đầu nhưng tạm thời cô ta không thể lộ mặt, đây là thân phận mới của cô ta cũng là thân phận mà cô ta sẽ gắn bó cho đến hết quãng đời còn lại. Cô ta chỉ ước mong không bao giờ gặp lại cô, thế nào mà chưa bao lâu đã chạm mặt rồi. Cô ta đã chịu bao nhiêu đau đớn mới được sống, cũng chịu bao cay đắng, cực hình mới lấy lòng được chủ nhân. Chưa yên bình được bao nhiêu đã phải đối mặt với kẻ thù. Cô ta sợ chuyện giết bà La sẽ bại lộ. Phải làm sao bây giờ? Có nên nói với chủ nhân không? Nhưng chủ nhân quá kinh khủng, cô ta thật sự không dám hỏi hay đưa ra bất cứ yêu cầu gì, sợ đến cả mạng cũng không còn chứ ở đó mà nhờ với vả.
Mạc Thiếu Thư nghiến răng, ánh mắt căm ghét dán chặt vào Trương Ý Nhi, cuối cùng trở lại liếc Đồng Ly Ly, mày cau lại: “Cậu quen Frederick Ý Ý?” Cô ta quan sát kỹ nét mặt Đồng Ly Ly nhưng không phát hiện ra gì. Chẳng qua là cái tên “Nhạc Ly Ân” đã âm thầm được cô ta nhớ kỹ.
Đồng Ly Ly gượng cười lắc đầu, bất lực nói: “Chắc cô ấy nhận nhầm rồi, trên đời này người giống người cũng chẳng phải chuyện gì lạ.”
Cũng đúng nhưng Mạc Thiếu cảm giác có gì đó khác thường, bởi vì thái độ và cả ánh mắt mà Frederick Ý Ý nhìn Đồng Ly Ly hoàn toàn là khinh thường, còn có phẫn hận.
Tạm thời gạt chuyện này qua một bên, cuối tuần này Mạc gia có hỉ nên cô ta muốn tận hưởng niềm vui trước đã.
Bên này, Trương Ý Nhi không đợi hai cô bạn hỏi gì mà tự mình khai báo trước: “Cô ta giống với kẻ thù của tớ.”
“Kẻ thù là sao?” Lạc Quý Nhân nhướng mày lại ngó Đồng Ly Ly ở bên kia, nữ sinh đó có vè không hề quen biết bạn của mình mà.
Trương Ý Nhi nhếch miệng: “Cô ta rất biết diễn.” Sau đó cô kể sơ qua, nói bà La là bà ngoại nuôi của mình, bị hai kẻ đó hãm hại rồi chạy trốn, đến giờ mới xuất hiện trở lại.
Lâm Lục Ngạt không kiềm được mà chửi tục: “Khốn thật.”
Lạc Quý Nhân nghe xong cũng muốn chửi, nhìn Trương Ý Nhi, mím môi vài giây rồi nói: “Lỡ cô ta và Đồng Ly Ly chỉ là có khuôn mặt giống nhau thì sao?”
Trương Ý Nhi lắc đầu: “Tớ chắc chắn, có những kẻ dù có phẫu thuật thẩm mỹ cũng không che giấu được con người thật của mình.” Mà cô có thể ngửi được mùi hương trên người Đồng Ly Ly khớp với Nhạc Ly Ân đã cùng cô sống dưới một mái nhà suốt nhiều năm qua. Cô không thể nhầm lẫn được.
Nhạc Ly Ân có một mùi đặc trưng trên thân thể, người bình thường sẽ không ngửi được nhưng cô thì có thể.
Thấy Trương Ý Nhi chắc chắn như vậy, bọn họ cũng tin tưởng bạn mình.
“Vậy cậu muốn làm gì sau đó?”
“Mục đích của tớ là muốn tìm ra xác của bà ngoại trước, sau đó là bắt hai mẹ con cô ta phải chịu trừng phạt thích đáng.”
Lâm Lục Ngạt với Lạc Quý Nhân nhìn nhau gật gù đầu. “Có gì cứ nói, bọn tớ sẽ giúp cậu tới cùng.”
Trương Ý Nhi cảm động vô cùng, cô cảm thấy bản thân thật may mắn khi có hai người bạn này tại Phong Khởi, một nơi gần như không có tình người thế nhưng cô đã gặp được bọn họ. Đó là niềm hạnh phúc lớn lao trong cuộc đời này mà cô sở hữu.
Khoảng 8 giờ tối, Trương Ý Nhi đang ngồi ở bàn học vẽ tranh thì Frederick Nhược Đông gọi tới, thiếu nữ nhoẻn miệng cười, rồi cầm điện thoại ra ngoài ban công trò chuyện cùng hắn.
“Nhược Đông, hôm nay em gặp một kẻ đáng ghét.” Cô nói, chuyện này rất quan trọng, Frederick Nhược Đông bao lâu nay đã cho người điều tra mà chưa có manh mối gì, và hiện tại con mồi đã xuất hiện, cô muốn báo hắn biết.
Frederick Nhược Đông dường như đã đoán được kẻ đó là ai, hắn nghe trong âm điệu của cô là sự căm ghét không chút che giấu. Người có thể khiến cô dùng giọng điệu đó để nhắc đến, chắc chắn không ai ngoài… “Nhạc Ly Ân đúng không?”
Trương Ý Nhi ngạc nhiên, chậm mất vài giây cô mới phản hồi lại: “Sao anh đoán được?”
Hắn nói: “Lion vừa cho anh biết. Lai lịch của cô ta không phải là phức tạp mà hoàn toàn trống không, tức là toàn bộ thông tin liên quan đến cô ta như bị ai đó giấu kín.” Chắc chắn Lạc Hồ Ưng có quan hệ mật thiết với kẻ đứng đằng sau đã đề cử Nhạc Ly Ân vào học viện. Chẳng qua là Frederick Nhược Đông không đoán được là ai.
Không nghe Trương Ý Nhi nói gì, hắn trầm mặt gọi cô: “Tiểu Ý.”
“Dạ.” Cô giật mình vì đã thất hồn.
Hắn dặn dò: “Tạm thời em đừng hành động gì cả, đợi anh điều tra cô ta.”
Trương Ý Nhi cắn môi, cô biết hắn sẽ như vậy, luôn chăm sóc cô như chăm cho đứa bé, để hắn không lo lắng nữa, cô miễn cưỡng đáp ứng: “Được ạ.”
Hắn cảnh cáo: “Em chớ ở sau lưng tự hành động, hiện tại em không an toàn, hiểu chưa?” Tạm thời hắn chưa thể về nước, hắn không an tâm, rất sợ cô lại xảy ra chuyện. Nhưng hắn buộc phải giải quyết xong chuyện bên London trước đã, vài thế lực tại Anh đang ngấm ngầm nhân thời cơ hắn vắng nhà mà rục rịch muốn xâm chiếm lãnh thổ, một mình Henry không thể nào đối phó. Hắn đang ngày đêm ra sức rút ngắn thời gian chuyện bên này để trở về Trung Quốc. Một ngày còn chưa tìm ra kẻ đứng sau bản đồ kho báu, hắn không thể ngủ ngon.
Trương Ý Nhi nghe lời hắn không hành động lung tung nhưng cô vẫn ngấm ngầm theo dõi Nhạc Ly Ân. Cô ta chỉ chơi cùng Mạc Thiếu Thư, không có bạn bè nào khác, ngoại trừ cùng Mạc Thiếu Thư đi ức hiếp bạn học thì không làm chuyện riêng tư nào.
Kết quả cuộc thi “Bóng tối nghệ thuật” đã có, bức họa “Mê hoặc” của Trương Ý Nhi đạt giải nhì, ngay khi nhận được Email chúc mừng từ ban tổ chức của cuộc thi, Trương Ý Nhi vui mừng đến hét lên khiến Lâm Lục Ngạt với Lạc Quý Nhân giật thót.
Lạc Quý Nhân nghiến răng: “Cậu muốn hù chết bọn này à?”
Trương Ý Nhi kệ cô bạn nhăn nhó, cười lớn rồi thông báo với cả hai chuyện giải thưởng.
Cả hai chớp mắt đã vứt bay cái vụ Trương Ý Nhi hét, đã vậy còn hét lớn hơn chính chủ.
Vui mừng cùng bạn bè xong Trương Ý Nhi chạy ra ban công gọi cho Frederick Nhược Đông báo.
“Nửa tháng sau, bức họa của em sẽ được trừng bày tại Science Museum, khi đó anh nhớ đến xem nhé.”
Người đàn ông đang ngồi trong phòng tòa lâu đài của mình, nghe tiếng nói hí hửng, đầ vui mừng của cô, khóe môi hắn cong cong. Hắn ừ một tiếng, ánh mắt dừng trên vòng tay khảm đá, khẽ giọng: “Nhớ anh không?”
Đang phấn khích bỗng nghe câu hỏi từ tính của hắn, đặc biệt hắn dường như cố tình hạ thấp giọng, trầm khàn đầy mê hoặc, thật là biết cách dụ dỗ cô sa lầy mà. Ai đó nuốt khan, đỏ mặt nói: “Nhớ, nhớ lắm.”
Nụ cười của Frederick Nhược Đông càng sâu, cuối cùng ngó đồng hồ, bên cô đã không còn sớm nữa, hắn dỗ: “Ngủ ngoan.”