Tin tức William Eric chết đã được thông cáo, nguyên do được đưa ra là bị kẻ thù sát hại.
Quốc sư Titus một đường trở thành tân quốc chủ, ông ta đã nhanh chóng trở về trụ sở tại Mỹ để giải quyết những công việc tồn đọng.
Nếu lần này không phải muốn đấu với Frederick Nhược Đông, William Eric và ông ta cũng không đến London, dù sao gốc gác của Đế quốc Quỷ là tại Mỹ.
Vì ở Anh Quốc, thế lực của Frederick Nhược Đông đã thâu tóm tất thảy, trước đây ông ta có đưa ra kiến nghị dời luôn trụ sở tại London về New York nhưng William Eric ôm tham vọng quá lớn, hắn ta muốn một ngày sẽ tranh giành miếng thịt béo bỡ Anh Quốc này. Tiếc rằng hắn ta đã quá đề cao bản thân và đánh giá thấp Frederick Nhược Đông để cuối cùng chết trong tay quốc sư của mình.
Đêm đó, Frederick Nhược Đông mở tiệc lớn tại lâu đài, từ sáng sớm hầu gái, vệ sĩ, tất cả thuộc hạ của Frederick đã bận rộn chuẩn bị cho bữa tiệc hiếm có trong nhiều năm nay.
Đương nhiên đây là bữa tiệc chiêu đãi mang tính nội bộ.
Ai cũng hào hứng, đặc biệt những cô nàng trẻ trung là con cháu của dòng họ Frederick, thậm chí là cả hầu gái, dù sao cũng là phụ nữ, bọn họ đều ôm chung một mối tương tư, hoặc là một vọng tưởng sẽ được ngài Frederick để mắt đến. Nhiều năm nay Frederick Nhược Đông đã tự đề ra một nguyên tắc: Không lên giường với hầu gái, cụ thể hơn là làm tình với thuộc hạ của mình.
Chỉ có Trương Ý Nhi là ngoại lệ.
Mặc cho bao nhiêu cặp mắt liếc mắt đưa tình, hắn đều phớt lờ, thậm chí là không chút chú ý đến.
Đàn bà với hắn xưa giờ không thiếu, có cả đống phụ nữ đều muốn trèo lên giường để được hắn sủng hạnh, tiếc rằng hắn ngoại trừ muốn chơi trò kích thích trong tình dục thì chẳng đọng lại chút cảm tình nào, vì thế đến hiện tại cũng chưa có chủ mẫu chính thức. Vốn hắn có thể thoải mái nạp vợ lớn, vợ bé nhưng hắn không quan trọng chuyện đó.
Cho đến khi bị cô gái nhỏ nào đó nắm chắc trái tim của hắn trong tay, hắn mới hiểu thật ra hắn chỉ muốn một người đàn bà duy nhất, cũng chỉ có người con gái tựa thiên sứ thuần khiết ấy mới xứng với danh hiệu “phu nhân Frederick”.
Lúc này cô gái đó đang khoác lấy tay hắn, từng bước tiến vào sảnh chính của lâu đài, hôm nay cô mặc một bộ váy đuôi cá màu đen tinh tế dài phủ chân, phần vai quyến rũ lộ ra ngoài, mái tóc búi cao lộ ra cần cổ thon dài, trắng nõn.
Thân thể thon thả, thướt tha trong bộ váy Channel xa xỉ như một chú thiên nga đen bí ẩn, quyến rũ và gợi cảm. Cô đã rũ bỏ hình tượng trong sáng, tinh khôi thường ngày, hôm nay cô chỉ là một người phụ nữ thượng lưu, cao quý.
Frederick Nhược Đông luôn giữ một nụ cười nhàn nhạt trên môi, thời khắc hắn đỡ cô bước trên từng bậc thang để đến chiếc ghế đế vương trên cao, cả lâu đài như rơi vào một khoảng lặng không tiếng động.
Một người cao cao tại thượng, như vị vua quyền uy hướng ánh nhìn kiêu ngạo xuống chúng dân. Một người mảnh mai, xinh đẹp, toát ra khí chất của một công nương xứ Wales. Hai người tay trong tay đứng ở đó, vài giây sau, âm thanh uy nghiêm vọng khắp đại sảnh: “Tôi chính thức tuyên bố, người phụ nữ bên cạnh tôi ngay lúc này – Frederick Ý Ý chính là chủ mẫu tương lai của dòng tộc Frederick – vợ tương lai của Frederick Nhược Đông tôi.”
Dứt lời là những tràng vỗ tay mạnh mẽ, nhiệt liệt và kéo dài vọng khắp lâu đài.
Buổi tiệc xa hoa bắt đầu cũng mở đầu cho một thân phận mới của Trương Ý Nhi. Cô đã từ một cô gái vô hại không hơn không kém một dân đen dù chết hay sống cũng chẳng đả động đến ai. Giờ đây cô đứng trên bậc cao nhất cùng với người đàn ông mà người đời vừa kính nể vừa hãi hùng, cô biết từng bước đi của mình đều mơ mơ hồ hồ, nhưng vào khoảnh khắc hắn tuyên bố tựa như một bản tuyên ngôn, cáo với toàn thiên hạ về sự cao quý và danh phận mà triệu phụ nữ khao khát, cô đã nhìn rõ, nghe rõ và nhận thức rõ: Quãng đời về sau cô và hắn gắn kết không rời.
Hôm nay là ngày vui nên Frederick Nhược Đông thả lỏng mọi người. Hắn nắm tay Trương Ý Nhi đến giữa sảnh lớn, điệu Valse vừa vang lên, Frederick Nhược Đông lui ra sau hai bước, hắn khom người, tay duỗi ra, khóe miệng cong cong thành một nụ cười mị hoặc, hắn thả giọng: “Công chúa nhỏ, cùng nhảy với tôi một điệu nhé.”
Trương Ý Nhi cười tít cả mắt, hắng hắng giọng: “Được ạ.” Sau đó đặt bàn tay nhỏ nhắn, mềm mại của mình lòng vào bàn tay to lớn của người đàn ông.
Những cánh hồng trắng và đỏ nhảy múa theo điệu nhạc, khung cảnh lãng mạn này khiến cô nhớ đến buổi tiếc Royal Party năm trước, cô hỏi: “Anh đang nghĩ gì?”
“Em.” Hắn đáp không do dự, trên môi vẫn treo mãi ý cười, rồi hắn xoay một vòng áp lưng cô vào ngực mình, làn môi dừng tại vành tai cô thì thầm: “Tất cả đều đã thay đổi.” Hắn hôn nhẹ lên má cô, mi mắt hạ xuống vô tình nhìn thấy một cánh hồng đáp nơi khe rãnh khiêu gợi của người phụ nữ. Hắn cười: “Bao gồm tình cảm anh dành cho em… nhưng có một thứ vẫn vậy.” Hắn dừng lợi, Trương Ý Nhi nghiêng mặt muốn nhìn hắn, ngay sau đó khe ngực truyền đến cảm giác lành lạnh, khô ráp.
Thân thể cô cứng lại, giây sau đó giọng hắn lần nữa vang lên: “Là cánh hồng nơi ngực em.”
Hóa ra là đang trêu chọc cô đấy à, Trương Ý Nhi hừ một tiếng muốn xoay lại đánh hắn nhưng bị hắn siết mạnh, không cử động được.
“Không sao, lần nào cũng đều là anh thấy và lấy nó ra khỏi ngực em mà.”
“Anh đừng nói nữa, không cho nói.” Cô giãy giụa một hồi cũng không được, chỉ có thể hầm hụ nũng nịu.
Frederick Nhược Đông không chọc nữa nhưng vẫn muốn chơi xấu: “Hình như… ngực em lớn hơn rồi. Có phải là… công lao của anh không?”
“FREDERICK NHƯỢC ĐÔNG.” Ai đó không nhịn được mà gằn từng chữ cái tên đáng ghét của người kia, đúng là ngày càng đáng ghét, coi cô thành thứ để giái sầu đấy à. Tức chết cô rồi.
Người đàn ông phát hiện cô tức giận đến thân thể run lên, đã vậy còn nghĩ cho mặt mũi của hắn mà đè nén giọng xuống mức thấp nhất. Hắn thở nhẹ một hơi, hoàn toàn không trêu cô nữa, trở lại ôn nhu mà dỗ dành: “Không nói nữa, không chọc em nữa.”
Ngay lúc này thuộc hạ canh gác từ bên ngoài cấp tốc chạy vào muốn báo cáo chuyện gì đó. Trông sắc mặt của anh ta rất căng thẳng.
Frederick Nhược Đông thẳng lưng kéo Trương Ý Nhi đứng bên cạnh mình. “Chuyện gì?”
“Ngài Fred, tổ chức Ám Dạ của Trung Quốc đến thăm.”