Hắn nhàn nhạt đảo qua hai bạn trai đang nghiêm chỉnh chờ sai bảo, rồi hắn chỉ nói: “Làm thủ tục xuất viện cho tôi, về lâu đài.”
Cái đầu nhỏ trong ngực ngay lập tức ngó lên, cô cau mày lắc đầu: “Anh chưa khỏe hẳn.”
Frederick Nhược Đông gãy nhẹ cái mũi tinh tế, dỗ: “Sức khỏe anh thế nào anh biết, anh không thích bệnh viện. Tiểu Ý… anh muốn về lâu đài dưỡng bệnh.” Đây là lần đầu tiên hắn dùng giọng điệu này mà xin sự đồng ý của cô, một người như hắn cũng biết hỏi ý của ai đó sao, đương nhiên chỉ cô là ngoại lệ.
Thế là chỉ một lời đó của hắn, cô gái nhỏ đã ngoan ngoãn phục tùng. Sau khi cùng hắn ngồi trên chiếc Limousine Trương Ý Nhi mới thầm mắng chính mình trăm lần, đúng là chẳng có một chút tiền đồ nào. Hắn ra tay dụ dỗ một chút là tự động đầu hàng. Liêm sĩ đâu hả cô Trương?
Phía trước Khai Tâm đang tập trung lái xe, bên ghế lái phụ Henry tự biến mình thành không khí.
Đằng sau, Frederick Nhược Đông sau khi kết thúc cuộc gọi với Titus, hắn vứt điện thoại cho Henry rồi cúi đầu ngó người phụ nữ đang gối lên vai mình.
“Ngày mốt là sinh nhật của em.” Hắn thấp giọng nói.
Trương Ý Nhi chớp chớp mắt, hắn không nhắc thì cô suýt quên luôn rồi, hai tay vòng lấy eo hắn ôm chặt. “Đúng vậy, có phải Nhược Đông đã chuẩn bị quà cho em rồi không?”
Lời cô vừa dứt, liền vui vui vẻ vẻ nâng mặt quan sát hắn, thế quái nào cô phát hiện cả khuôn mặt người đàn ông như rơi vào mù mịt.
Sau đó cô nghe hắn bình tĩnh mà trả lời: “Anh không chuẩn bị quà, cũng quên…” mất. Còn chưa nói nốt chữ cuối đã bị cái nhìn thất vọng tràn trề của cô găm chặt. Hình như hắn biết mình sai rồi, hiếm khi hắn có biểu cảm mất tự nhiên như vậy.
Ho khan một tiếng, bộ não với chỉ số IQ 200 xoắn một vòng, rất nhanh hắn nở nụ cười dễ chịu. “Anh đùa thôi.” Hắn trịnh trọng thì thầm bên tai cô: “Sẽ cho em món quà độc nhất vô nhị.”
“Kim cương to bằng quả trứng ngỗng sao ạ?” Quả nhiên là người thích phá nát phong cảnh lãng mạn.
Bị hắn gõ một cái vào trán, lạnh mặt nói: “Em còn có thể thông minh hơn không?”
Cô nàng kia bĩu môi rồi lại như cún con muốn được chủ nhân ôm ấp dụi vào lòng hắn lần nữa.
Hôm nay cô có hơi bám người, dù cho bình thường thì cô cũng thích dính hắn nhưng hôm nay đặc biệt dính hơn, có lẽ là… đã lâu bọn họ không gặp nhau.
“Nói xem, em muốn gì nhất?”
Quả nhiên ai kia rất biết lấy lòng hắn, cô dõng dạc tuyên bố: “Muốn Nhược Đông nhất.”
Ngay tức khắc “người tàn hình” Henry ho khan hai tiếng, xin lỗi… nhưng anh ta không nhịn được.
Trương Ý Nhi liếc liếc anh ta, sau đó hừ hừ tố cáo: “Tên quản gia của anh đã hành hạ em hai hôm đầu tới lâu đài đó.”
“Hửm?” Frederick Nhược Đông nhướng mày ngó Henry đang sa sầm mặt mày muốn bay ra khỏi xe, lại trở lại nhìn cô. “Hành hạ thế nào?” Hắn biết rõ Henry không có gan đối đãi tệ với người phụ nữ của hắn, cô nhóc này à… chỉ đang nhân cơ hội muốn chọc tức Henry thôi.
Trương Ý Nhi thẳng lưng rời khỏi vòng ôm ấm áp của hắn, cô chớp mắt nói rõ: “Em học nghệ thuật mà, đúng không?”
“Ừm.” Hắn cười, hấc cằm: “Thì sao nào?”
“Hắn lại bắt em tính toán doanh với thu, chi với phí rồi lợi với nhuận gì đó, cao xa hơn là cái gì mà báo cáo tài chính, cân đối bảng kế toán… còn bắt… bắt em dò từng dãy số liệu… rõ ràng là cực hình đó.” Càng nói càng cao giọng, có bao nhiêu uất ức đều tuông ra hết.
Henry lúc này đã hoàn toàn sụp đổ, bắn ánh mắt cầu cứu sang Khai Tâm nhưng mà Khai Tâm chỉ nhếch môi cười trên nỗi đau của bạn tốt.
Henry muốn khóc… Nuốt khan muốn kiếm chút cơ hội tránh bị phát lần cuối: “Nào như cô nói, sao có thể là cực hình. Cái đó… tôi là vì tốt cho cô.”
Thái dương không ngừng co giật, Trương Ý Nhi nổi đóa: “Vì tốt cho tôi? Anh…” Mặt mày nhăn nhó, phồng má sang ngó người đàn ông của mình, muốn hắn cho mình một sự công bằng.
Ngay lúc này Henry lai lần nữa vuốt con tim đang sắp ngừng đập, khó khăn bổ sung thêm lời cuối: “Là tôi để cô tập làm quen với cuộc sống của ngài Fred, làm quen với những gì mà ngài ấy gây dựng nên. Cũng làm quen với… vị trí chủ mẫu của dòng họ Frederick trong tương lai.”
Từng câu chữ đều đánh động vào mỗi một suy nghĩ của Trương Ý Nhi, sự cau có, uất ức trước đó đều biến mất, thay thế bởi vẻ trầm tư có chút mơ màng.
Henry nói xong thì thầm cầu nguyện mình đã đi nước cờ hoàn mỹ. Không ai yêu thương, cứu anh ta, vậy thì phải tự anh ta tìm đường sống vui vẻ nha.
Frederick Nhược Đông bóp nhẹ eo của cô, không cho cô rơi vào hoang mang nữa. Rồi hắn từ tốn nói: “Henry nói không sai. Em nên làm quen với tất cả những thứ đó.”
“Em… em làm được sao… chủ mẫu…”
Hắn ừm một tiếng nhẹ nhàng, như thể đang cổ vũ, cũng là tiếp thêm năng lượng cho cô: “Em làm được, làm phu nhân duy nhất của Frederick Nhược Đông.”
Thân thể thiếu nữ run lên, cuối cùng cô nhoẽn miệng cười, hôn lên cái cằm gầy gò của hắn.
“Anh gầy đi nhiều quá, phải tẩm bổ nhiều thực phẩm chức năng vào.”
Hắn ừ lại xấu xa khàn giọng nói một câu: “Em là thuốc bổ tốt nhất.”
Chọc cho cô đỏ ửng mặt mũi mới hài lòng bật cười.
Đến lâu đài, Frederick Nhược Đông vừa bước xuống khỏi xe đã bị váng đầu, thái dương hắn căng ra, tay chống đỡ vào cửa.
“Ngài Fred.”
“Boss.”
“Anh thấy thế nào?”
Đã rất lâu, rất lâu rồi hắn không bị nội thương hay ngoại thương, nói chính xác thì không có mấy kẻ có thể làm hắn bị thương, lần trước bị thương nhẹ tại Ám Dạ là lần hiếm hoi.
Đó là nguyên nhân mà lúc này Khai Tâm và Henry hốt hoảng như vậy.
Frederick Nhược Đông bóp mi tâm, cuối cùng thấy đã ổn hơn, có lẽ vì hắn còn yếu, cộng thêm ngồi trên xe lâu lại đứng lên ngay nên bị chóng mặt. Triệu chứng này cũng không có gì đáng lo ngại.
Trương Ý Nhi mím môi, dù biết hắn không bị thương nghiêm trọng thì ít nhiều vẫn lo lắng, cô ôm lấy tay hắn đi vào trong lâu đài.