Bệnh viện trung tâm X…
Mỗi khi cô xuất hiện tại bệnh viện này thì cặp bồ câu trắng tượng trưng cho hòa bình luôn đến gặp cô, Trương Ý Nhi ngồi trên giường hơi nghiêng đầu nhìn chúng, khóe miệng khẽ cong: “Chị từng nghĩ sẽ mang cả hai về tứ hợp viện chăm sóc… ” Hai chú bồ câu cúc ** liên tục, đôi mắt đen thuần khiết nhìn chăm chú vào cô gái nhỏ như đang biểu lộ sự vui mừng với lời nói vừa rồi của Trương Ý Nhi.
Cô cười lắc đầu nhè nhẹ: “Nhưng chị biết hai đứa có cuộc sống, có tự do của riêng mình, hai đứa… thuộc về bầu trời xanh rộng lớn mà không phải bên cạnh một cô gái đầy rẫy sự phức tạp như chị.” Những ngày này cô đã suy nghĩ rất nhiều, nhiều đến mức đầu cô lên cơn đau từng đợt và thứ cuối cùng còn lưu lại trong cô cũng là sự thật cô muốn biết nhất: Cô… rốt cuộc là ai?
Dường như cô không đơn giản là Trương Ý Nhi, thậm chí cô càng liên quan đến một bí mật vô cùng lớn nào đó. Frederick Nhược Đông biết cô là ai chăng? Cô không chắc chắn nhưng cô có thể xác định hắn biết những chuyện liên quan đến cô trong một mức độ nào đó không hề nhỏ. Và hắn đã chọn giấu diếm cô.
Cô tin vào trực giác của mình rằng hắn có tình cảm với cô nhưng tình cảm ấy bao gồm những gì? Toan tính? Lợi dụng? Trương Ý Nhi cảm thấy càng nghĩ về hắn, về những chuyện xảy đến với mình kể từ khi bên hắn đã vượt xa thế giới yên bình cô sống trước kia - thế giới thiếu thốn về vật chất nhưng dường như đó mới là cuộc sống mà cô muốn.
Cô có thân phận cao quý hay quyền thế? Nhưng nếu được lựa chọn, cô chỉ muốn làm một Trương Ý Nhi đơn giản, là con gái của một gia đình tầm thường đến không thể tầm thường hơn.
Tiếng cửa mở vang lên, Trương Ý Nhi đảo mắt sau đó cô thấy người đàn ông cô từng sợ hãi, giờ đây cô vẫn sợ nhưng trên tất cả là cô yêu hắn, yêu đến không cách nào đong đếm nữa.
“Sao vậy?” Frederick Nhược Đông híp mắt đánh giá cô bé của hắn, hắn nhận ra đôi con ngươi tinh tế ấy lộ ra sự mơ hồ và mông lung, mày khẽ chau, hắn ngồi bên giường, bàn tay thon dài vuốt nhẹ cần cổ cô: “Khó chịu ở đâu?”
Trương Ý Nhi cụp mi lắc đầu, cặp bồ câu vừa thấy Frederick Nhược Đông đến đã nhanh như chớp cất cánh bay xa, chỉ còn lưu lại vài chiếc lông mềm mượt như tàn dư của một đám cháy lớn.
“Anh không làm việc sao?” Cô hỏi, tránh để hắn nhìn ra tâm trạng cô đang phức tạp.
Hắn vẫn xoáy thật sâu vào mặt hồ sáng rực soi rõ hình dáng khuôn mặt hắn: “Chút thời gian thăm em không mất bao nhiêu.”
Cô lại chuyển sang chuyện khác: “Tứ hợp viện lớn như vậy sao anh không xây một phòng y tế riêng?”
Người đàn ông nheo mắt, hắn có chút khó hiểu: “Tại sao hỏi chuyện này?”
“Em chỉ thắc mắc thôi.” Thật ra là vì lần trước đến Ám Dạ, tại đó có phòng y tế riêng, có bác sĩ chuyên nghiệp riêng, cô nghĩ đối với những tổ chức phức tạp và nhiều bí ẩn như Ám Dạ hay Frederick thì xây dựng một phòng khám chuyện biệt vẫn tốt hơn nhiều. Đương nhiên cô cũng không nghĩ phức tạp hóa vấn đề này.
Frederick Nhược Đông nhìn cô, ngón tay nâng nhẹ cằm nhỏ: “Bởi vì bệnh viện X này là của tôi.”
Quả nhiên đáp án của hắn làm Trương Ý Nhi kinh ngạc, hai mắt tròn xoe, sau một thoáng ngẩn người qua đi, cô liếm liếm bờ môi khô: “Nghe Đan Đan nói lần này là Lucia Grace truyền máu cho em?” Cô lại đổi đề tài.
“Đó là trách nhiệm của cô ta.” Hắn đáp, đối với hắn chuyện liên quan đến Lucia Grace từ trước đến giờ so với đầu móng tay cũng chẳng quan trong bằng.
“Thật ra… cô ta cũng rất đáng thương.”
Bàn tay Frederick Nhược Đông đang muốn vuốt tóc cô bỗng khựng lại, hắn trầm mặt quan sát người phụ nữ nhỏ nhắn vài giây, sau đó đứng dậy đi đến khung cửa sổ, ánh mắt chạm phải vài lông chim bồ câu trắng, hắn không những không chê bẩn mà còn duỗi ngón tay cầm lấy, yết hầu lăn nhẹ, sợi lông trắng mềm mại từ tay hắn trượt xuống rơi tự do giữa không trung, hắn thả giọng đều đều: “Lòng thương không giành cho đúng người thì người sau cùng bị thương là chính em, thậm chí đến tính mạng cũng không giữ nổi.”
Trái tim Trương Ý Nhi đập chậm lại, chậm lại cuối cùng nó dâng lên một nỗi đau nhè nhẹ nhưng triền miên và dây dưa, cô mơ hồ thốt: “Vậy lòng thương em dành cho Nhược Đông có đúng không?” Bàn tay mảnh mai khẽ siết chăn nệm, lời đó vừa dứt cô cảm nhận được đầu lưỡi mình đang run, tựa như những suy đoán không có đáp án chính xác đang không ngừng thâu tóm tâm trí.
Lông bồ câu đã khuất khỏi tầm nhìn của Frederick Nhược Đông, nó đã chạm đất hoặc giả là bay một cách vô định đến đâu đó chính nó cũng không rõ. Nơi ngực trái đập nhanh hơn một nhịp, tiếc rằng không thể hòa cùng với nhịp đập của người trong lòng, hắn nhếch miệng, thấp giọng: “Câu hỏi này phải tự em trả lời.”
Đúng vậy. Tâm chỉ có thể do chính mình thấu hiểu. Nhưng nếu chính cô cũng không có khả năng trả lời thì sao? Có chăng cô sẽ chạy theo câu hỏi ấy đến suốt đời.