“Cậu có liêm sĩ quá.” Huyền Nhạn như cười như không tiếp tục khấy khịa.
Vừa mở miệng đã bị chặn họng, tiếng rộp rộp càng ngày càng kêu to.
Dạ Huyền nghe mà khó chịu: “Ăn uống cho đàng hoàng.”
Ăn gì nổi nữa, Huyền Dụ cảm thấy nhức răng ghê, thế là ảo não vứt quả táo còn một phần ba vào sọt rác.
Ngô Á đến quầy bartender nói vài lời rồi tự mình pha chế một ly cocktail đẹp mắt cho Dạ Huyền. Trông tay nghề của cô ta khá điêu luyện, những gã đàn ông trong quán đều nhìn người phụ nữ quyến rũ trong quầy bartender bằng ánh mắt đầy ham muốn, có điều biết rõ cô ta là người của Ám Dạ nên không ai dám tiếp cận, trừ khi muốn chết.
“Anh Huyền, anh uống thử xem vừa miệng không?” Ngô Á đặt ly cocktail nhiều màu sắc trước Dạ Huyền, ánh mắt long lanh, dịu dàng đầy mong chờ.
Dạ Huyền nhàn nhạt nhìn cô ta rồi nhấp một chút, y gật đầy: “Không tệ.” Đó là tất cả những gì y có thể nói.
Đương nhiên chỉ bấy nhiêu thôi đã khiến Ngô Á mừng rỡ muốn nhảy nhót, cô ta ngồi xuống bên cạnh Dạ Huyền, thỉnh thoảng lại ngắm sườn mặt của y đến không chớp mắt, một lần thì thôi đi, nhưng vài lần như vậy Dạ Huyền không hài lòng lạnh giọng nhắc nhở: “Cô nghiêm chỉnh chút đi.”
Ngô Á giật mình, xấu hổ khi bị y vạch trần trước mắt nhiều thuộc hạ như vậy, không dám trắng trợn mà ngắm y nữa, ngồi lại ngay ngắn miễn cưỡng nở nụ cười, không ai để ý, những ngón tay của cô ta đang siết chặt lấy ly rượu trái cây đến trắng bệch.
Ám Dạ không rảnh đâu đến một quán bar nhỏ này chơi, bọn họ không phải người bình thường, đến đâu, làm gì đều có mục đích. Lần này cũng vậy, bề ngoài chỉ đơn giản là một bữa tiệc xả stress nhưng thực chất đang dàn trận bao vây để bắt một người. Chỉ là con mồi hình như đang lẫn trốn đâu đó còn chưa xuất hiện. Nhưng Lê Thoát ở đây đoán chừng không lâu nữa tên khốn kia sẽ xuất hiện. Thật ra chuyện của Hoắc Thiệu Hoa với Lê Thoát y cũng mới phát hiện gần đây, đương nhiên là từ Huyền Bạch.
Huyền Bạch tình cờ quen biết Lê Thoát, sau đó không hiểu sao lại trở thành “bạn bè”, đương nhiên ban đầu là vậy. Sau khi Huyền Bạch biết chuyện Lê Thoát và Hoắc Thiệu Hoa thì không thể tin nỗi, đến khi tiếp thu được chuyện này rồi lại bán đứng bạn bè đi nói với Dạ Huyền, thế là tình bạn gì đó còn chưa sâu sắc đã bị Huyền Bạch ngốc ngơ phá hủy, từ đó Lê Thoát sinh lòng ghét cay ghét đắng với Huyền Bạch, thậm chí ghét luôn cả Ám Dạ. Anh ta không rõ vì sao mình lại bài xích Ám Dạ như vậy, có lẽ là sau khi biết hận thù của bọn họ với người đàn ông họ Hoắc kia. Rõ ràng tận sâu trong tiềm thức anh ta đã nghiêng về phía Hoắc Thiệu Hoa chỉ là anh ta luôn tự lừa mình dối người. Chính mình lại chẳng hiểu rõ tâm ý của bản thân.
Ban nhạc vốn đang chơi vô cùng hăng say, bất ngờ tay trống ngất xỉu giữa chừng làm mọi người hốt hoảng.
Ban nhạc sống mà không có tay trống thì còn chơi gì nữa, còn chưa kịp thông báo nhạc nhẽo đêm nay dừng tại đây thì một cô gái như thiên sứ bước lên sân khấu, trong quán bar rất ấm, cô đã cởi bỏ áo khoác dạ, bên trong là một bộ đầm body cổ cao, vạt váy dài qua đùi một chút, dù cho phần trên không chút hở hang vẫn không làm giảm đi dáng người cực kỳ nóng bỏng của cô, đặc biệt là bờ vai dưới lớp áo được phát họa một cách rõ rệt, vừa sắc nét vừa quyến rũ. Khuôn mặt thiên sứ lại có thể kết hợp với một thân hình có tính khiêu khích, càng gia tăng thêm hương vị. Đàn ông và cả phụ nữ trong quán bar từng tầng một đến tầng hai đều không tự chủ mà bị cô gái nhỏ thu hút.
“Mỹ nhân từ đâu ra thế này.”
“Đi cùng với Lạc tiểu thư.”
“Xem ra thân phận không đơn giản.”
“Có điều hơi lạ mặt.”
“Chỉ với dáng người đó thôi đã khiến người ta chảy máu mũi.”
Một loạt tiếng bàn tán xôn xao, những người trước đó còn đang làm việc riêng thì giờ đây cũng bị Trương Ý Nhi trên sân khấu hớp mất hồn.
Dạ Huyền nheo mắt, mặt mày trầm xuống nhìn cô nhóc kia không rời mắt. Cô không biết bản thân có bao nhiêu mị lực à? Vậy mà còn dám xuất hiện trước đám đông.
Ai cũng tò mò, hiếu kỳ nguyên nhân cô gái nhỏ lên sân khấu, sau một lúc bàn luận cuối cùng bọn họ cũng hiểu ra.
Chứng kiến cô trao đổi với người bên ban nhạc vài câu sau đó… cô tiến đến vị trí mà tay chơi trống trước đó đã ngất xỉu ngồi xuống.
Cả đám người trong quán bar ồ lên, cả không gian rơi vào tĩnh lặng, tập trung toàn bộ giác quan vào thiên sứ đang tỏa ra ánh hào quang rực rỡ trên sân khấu.
Không cần ăn mặc lộng lẫy, không cần trang điểm tỉ mỉ, chỉ với một bộ đầm xanh dương đơn giản, một mái tóc đen mượt mà thả qua vai, một khuôn mặt mộc sạch sẽ, thuần khiết đã tạo nên cảnh đẹp chỉ có thể xuất hiện nơi thiên đường không tồn tại trên trần thế.
Sau đó cô nâng tay nhấc chân tạo thành những tiếng trống lúc mạnh lúc nhẹ, lúc nhanh lúc chậm hòa cùng với những tay chơi organ, guitar,... thật khiến người ta phải mở mang tầm mắt. Một cô gái mảnh mai tựa nàng thiên sứ tưởng như sẽ chỉ thích hợp với dương cầm hay violon, cô lại dùng đôi tay mềm mại mà có lực để chơi trống. Đàn ông chơi trống không lạ, phụ nữ chơi trống cũng không quá hiếm nhưng nó rơi trên người một cô gái trông qua bộ dáng khá yếu ớt lại hoàn toàn hiếm lạ. Có lẽ vì chính sự trái ngược này càng khiến cô đặc biệt thu hút hơn bất cứ một người phụ nữ nào. Độc, lạ và khí chất. Đó chính là tất cả những gì một người phụ nữ muốn, và Trương Ý Nhi đã sở hữu những điều đó.
Đám Lạc Quý Nhân ban đầu chẳng hiểu mô tê gì, thấy Trương Ý Nhi cứ thế cởi áo khoác rồi một đường thẳng đến sân khấu, còn chưa kịp ngạc nhiên xong đã chuyển sang hoảng hốt, sau đó là kinh ngạc đến đơ luôn, chẳng thốt được lời nào.
“Từ… từ khi nào Ý Ý biết chơi trống vậy?” Lê Thoát liếm môi, cằm sắp rớt xuống sàn khi chứng kiến dáng hình mảnh khảnh đang hứng khởi trên sân khấu. Nào giống với cô nhóc yếu ớt thường ngày chứ, đúng là lừa người.
Hứa Hâm mỉm cười, anh ta luôn biết cô gái nhỏ không hề tầm thường chút nào.
Đánh xong hai bản, cả người Trương Ý Nhi đã nóng bừng lên, mồ hồi trên trán từng giọt từng giọt chảy dọc theo sườn mặt. Ánh mắt mang sự nhiệt thành và trong veo đảo khắp khán phòng, chạm phải mấy ánh nhìn của bọn Lạc Quý Nhân, cô nở nụ cười thật tươi, mày nhướng lên vô cùng tự tin như ngầm nói với bọn họ “đây chính là tớ”.
Ngô Á cắn cánh môi đến rớm máu, ánh mắt của Dạ Huyền luôn không rời khỏi thân hình cô gái trong bộ đầm xanh dương trên sân khấu, thậm chí cô ta cho rằng đến cả chớp mắt y cũng quên mất rồi.
Khốn kiếp.