Thoáng cái đã đến Tết Âm, Trương Ý Nhi trở về tứ hợp viện Frederick, không khí những ngày mùa xuân rộn ràng dù thời tiết vẫn lạnh như cũ.
Trương Ý Nhi đã nghĩ đi nghĩ lại mấy hôm nay, cô không khuyên được bà ngoại đến thành phố S lại càng không nỡ để bà ăn Tết một mình hiu quạnh nơi quê nhà. Nhưng nếu về quê cùng bà ngoại thì Frederick Nhược Đông chắc chắn sẽ không đồng ý, biết hắn yêu thương cô nhưng không có nghĩa chuyện gì cũng chiều theo ý cô. Sau khi dằn co đấu tranh cuối cùng quyết định đêm nay thử thương lượng với hắn xem sao, cô sẽ về quê ăn Tết với bà ngoại ba ngày, sau đó liền trở về thành phố S dành thời gian nghỉ còn lại ở bên hắn. Không chắc hắn chịu không, cứ làm nũng, nài nỉ một hồi khiến hắn bị phiền nhiễu sẽ thỏa hiệp thôi. Ừm… vậy đi. Từ lâu cô đã không còn sợ mắng nữa, mắng nhiều chút cũng không sao.
Học viện Phong Khởi cho sinh viên nghỉ 10 ngày, trước tết ba ngày, còn lại bảy ngày, tuyệt đối không cho phép sinh viên xin xỏ thêm trừ khi là chuyện bất đắc dĩ.
Hôm nay mới ngày 28 Tết, Trương Ý Nhi đi cùng Đan Đan với dì Ngô đến siêu thi mua sắm. Lâu lắm rồi cô không ghé siêu thị, không khí những ngày cuối năm nhộn nhịp vô cùng, tâm trạng cũng vì vậy mà tốt lên trông thấy.
Cùng dì Ngô lựa chọn những món ăn truyền thống ngày Tết một lúc, Trương Ý Nhi cùng Đan Đan kéo nhau lên tầng ba.
“Đan Đan, năm mới cô cũng nên sắm mấy bộ đồ đi.” Trương Ý Nhi kéo Đan Đan vào một cửa hàng quần áo thuộc nhãn hiệu xa xỉ.
Đan Đan mím môi đảo mắt một vòng, quần áo “phụ nữ” quả thật không hợp với cô, nhưng chạm đến cặp mắt trong suốt của cô nàng nào đó, cô nghĩ nếu không chiều theo chắc chắn tiếp theo đây hai lỗ tai của mình sẽ hỏng mất thôi, không còn cách nào đành phải miễn cưỡng đi chọn lựa.
Cả hai tay xách nách mang một đống quần áo từ cửa hàng đi ra, Tiểu Trì đứng chờ bên ngoài thấy bọn họ liền chạy tới chịu trách nhiệm xách đồ. “Để tôi.”
Đương nhiên hai cô nương không tranh giành, vứt hết túi đồ vào ngực anh ta, Trương Ý Nhi lại tiếp tục kéo Đan Đan mặt mày như muốn khóc đến cửa hàng giày dép, túi xách, mỹ phẩm. Cuối cùng dừng tại một gian đồ nam.
“Cô muốn mua cho ngài Fred à?” Đan Đan hỏi, mắt ngó nghiêng những sản phẩm trưng bày, cảm thấy cũng không tệ.
Trương Ý Nhi gật đầu: “Tôi chưa bao giờ tặng ngài ấy món đồ nào, nhân dịp này muốn mua vài thứ cho ngài.”
Mùa đông không kéo dài bao lâu nữa, Trương Ý Nhi không định mua trang phục thu đông, tính toán vẫn là áo sơ mi đi.
Chọn lựa một lúc lâu cũng vừa ý hai chiếc sơ mi, một trắng, một đen, đơn giản nhưng vẫn đậm nét quý tộc, thêm hai khuy măng.
Trở về tứ hợp viện đã là 11 giờ trưa, Frederick Nhược Đông vẫn còn ở công xưởng, lễ đã sát đến chân nhưng công việc thì không biết khi nào mới xong, Trương Ý Nhi bỗng đau lòng cho người đàn ông của mình, thế là hiếm khi không nhịn được mà làm phiền hắn.
Người nọ bắt máy, giọng điệu lạnh nhạt nhưng vẫn nghe rõ sự mệt mỏi trong đó: “Sao gọi tôi lúc này? Không phải sáng nay đi siêu thị cùng dì Ngô à?” Hắn dựa vào ghế xoay, tay nhéo nhéo mi tâm đang cau chặt, mấy hôm nay công việc ngập trời, gần Tết đơn đặt hàng lại tăng lên, không hiểu sao lại tranh thủ vào mùa lễ để đặt vũ khí nữa.
Trước đó lô vũ khí gửi sang biển đen đã xảy ra chuyện giữa chừng, hại hắn tổn thất không nhỏ. Tàu vận chuyển bị rò rỉ, nước biển ồ ập tràn vào, hơn nửa lô vũ khí bị nước biển làm hư hại, khách hàng đương nhiên không chấp nhận đơn hàng này, hắn buộc phải cho tàu quay ngược trở lại. Tổn thất phải nói là rất lớn, mà điều đáng nghi ngờ ở đây là tàu thuyền tự nhiên rò rỉ, trước khi khởi hành thông qua đường thủy, hắn đều cho thuộc hạ kiểm tra thật kỹ càng phương tiện di chuyển, rõ ràng mọi thứ đều không có vấn đề, thế quái nào sau đó lại xảy ra chuyện lớn như vậy. Chắc chắn có kẻ ở sau lưng hắn giở trò, đương nhiên hắn sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy, nội bộ có kẻ phản bội, hắn sẽ từ từ tìm ra, nhưng trước hết phải xử lý cho xong chuyến hàng lần này, khách hàng bên Nga rất quan trọng với hắn, hắn không thể để mất mối làm ăn ngon. Chính vì chuyện lô hàng gửi qua biển đen nên gần đầy hắn mới bận rộn như vậy.
Lúc này thấy cô gái nhỏ gọi cho mình, hắn hơi bất ngờ, cứ lo rằng cô nhóc gặp chuyện, may mắn là cô không sao cả. Đêm qua hắn biết cô trở về tứ hợp viện rồi nhưng hắn quá bận nên còn chưa gặp được cô nhóc, định hôm nay tranh thủ giải quyết lẹ lẹ công việc rồi trở về ở bên cô.
Trương Ý Nhi dạ một tiếng, giọng cô rầu rỉ: “Khi nào Nhược Đông về?”
Frederick Nhược Đông ngó đồng hồ, lại đảo mắt qua đống giấy tờ mình còn chưa xử lý xong, hắn thở dài thườn thượt, lần đầu tiên trong đời có ý muốn bỏ quách công việc sang một xó, chỉ muốn gặp cô yêu đương, tiếc rằng hắn không phải là người bị cảm xúc chi phối dễ dàng, chỉ thoáng qua vài giây đoạn an ủi ai kia: “Sợ là đêm nay tôi về muộn, không cần đợi tôi đâu, tôi sẽ cố gắng trở về sớm với em.”
Sao cô lại không biết hắn đang có một đống chuyện ở xưởng chứ, hắn lợi hại ra sao cũng chỉ là một người bình thường có một cái đầu, hai chân, hai tay. Cô chỉ có thể đau lòng dặn dò: “Vậy anh làm việc đi, nhớ ăn uống đầy đủ.”
Người nọ ừm một tiếng trầm thấp: “Ngoan, ở tứ hợp viện cứ vui vẻ chuẩn bị Tết với mọi người.”
“Dạ.” Trương Ý Nhi mỉm cười tạm biệt hắn, cô không nên làm phiền hắn thêm nữa, từng giây từng phút đối với những người làm kinh doanh như hắn đều vô cùng quan trọng dù cô không hiểu lắm chuyện làm ăn.
Cả buổi chiều cô chạy đi chạy lại nhìn ngó mọi người trang trí tứ hợp viện, lắm lúc cũng phụ dì Ngô làm mức hoa quả.
Không thấy Lucia Grace, nghe Đan Đan bảo Frederick Nhược Đông đã giao cho cô ta nhiệm vụ gì đó. Từ bữa giờ vì lo chuyện của Lâm Lục Ngạt nên cô quên mất chén canh giải rượu kỳ lạ đêm đó. Nhưng mấy lần nói chuyện với Frederick cũng không nghe hắn nhắc đến, cuối cùng chén canh kia có độc hay không, hay chỉ là cái mũi của cô quá nhạy cảm.
Vừa thấy Đan Đan trở lại, cô liền lôi kéo hỏi: “Cô ta có ăn Tết với chúng ta không?”
Chuyện này Đan Đan cũng không rõ, cô lắc đầu: “Chẳng biết nữa, mặc kệ cô ta đi.”
Dì Ngô nấu canh gà xong, vừa ngửi đã muốn uống ngay lập tức, Trương Ý Nhi bảo dì ấy chuẩn bị một phần canh, cô sẽ mang đến cho ngài Fred.
“Cô muốn đến xưởng sao?” Dì Ngô hỏi thì hỏi nhưng vẫn thuận tay múc canh gà vào bình giữ nhiệt.
Trương Ý Nhi gật đầu: “Tôi thay đồ xong sẽ đi ngay.”
Đến công xưởng là hơn sáu giờ tối, đoán chắc ngài ấy chưa ăn cơm đâu.
Tiểu Trì theo sát phía sau, anh ta bây giờ đã hoàn toàn trở thành vệ sĩ kiêm tài xế cho Trương Ý Nhi, cô đi đâu cũng gọi anh ta, làm gì cũng dụ dỗ anh ta giúp mình. Thật ra cô xem anh ta là bạn thì đúng hơn, cứ nhìn xem có thuộc hạ nào mà suốt ngày không nghe lời cô không chứ.