Chương 96: Anh sẽ không bỏ qua
Hoắc Tuân lúc này mới dám nói chuyện: “Tổng Giám đốc Phong, ngài thật sự hiểu lầm rồi.”
Phong Đình Quân nhíu mày, không nói một lời.
Thẩm Như Ý nói: “Anh đi nhanh đi, đừng có quấy rầy Ngọc Minh nghỉ ngơi”
Phong Đình Quân không động đậy, ánh mắt vẫn rơi vào trên người Thời Ngọc Minh cách đó không xa.
Thẩm Như Ý không kiên nhẫn, thẳng thừng đẩy anh ra: “Anh đi mau, đi mau!”
Nhưng mà Phong Đình Quân vẫn đứng yên. Thẩm Như Ý có dùng sức bao nhiêu cũng không suy suyển được anh chút nào.
Thẩm Như Ý tức giận chống hông: “Tổng Giám đốc Phong từ khi nào trở nên vô lại như vậy? Ngọc Minh đã ly dị với anh rồi! Ly dị rồi biết chưa?
Các người bây giờ đã là người xa lạ rồi, anh đừng có lại tới làm phiền cậu ấy có được hay không?”
“Vẫn chưa? Phong Đình Quận nhàn nhạt mở miệng, nói ra hai chữ.
Thời Ngọc Minh khiếp sợ xoay người nhìn anh. Thẩm Như Ý cũng sợ đến ngây người: “Vẫn chưa? Làm sao có thể.”
“Thời kì hòa giải” Phong Đình Quân nói: “Cho nên Ngọc Minh, bây giờ chúng ta vẫn còn là vợ chồng”
Thời Ngọc Minh há miệng một cái, tin tức này thật khiến cho cô bất ngờ đến không kịp đề phòng.
“Ngọc Minh, em dưỡng thương cho thật tốt. Anh sẽ không để cho Tôn Bảo cùng với Trương Huệ tới làm phiền em nữa. Em yên tâm”
Phòng bệnh quá mức ồn ào khiến y tá chạy đến.
Cô y tá cũng không biết làm sao: “Thưa anh, mời anh đi ra ngoài, nơi này là phòng bệnh, cần yên tĩnh.”
Phong Đình Quân gật đầu một cái: “Ngọc Minh, vậy anh đi trước đây. Hôm nay anh tới chính là muốn nói cho em biết anh sẽ không bỏ qua”
Xoay người rời đi.
Thời Ngọc Minh có chút mất sức, ngã ngồi ở bên giường bệnh.
Thẩm Như Ý vội vàng chạy tới ôm lấy cô, tức giận nói: “Hòa giải cái quỷ gì chứ? Mình thật sự hết ý kiến mà. Bây giờ ly hôn sao mà phiền toái như vậy chứ! Xem ra mình quyết định không kết hôn là chính xác mà!”
Thời Ngọc Minh cầm điện thoại lên gọi cho Hoắc Viễn Thiên.
“Alo Ngọc Minh?”
“Tổng Giám đốc Hoắc, xin lỗi đã quấy rầy anh, tôi muốn hỏi chuyện ly dị một chút.”
“Ngọc Minh, tôi đang muốn nói với em, tôi vẫn luôn ở nước Mĩ, không quá quen thuộc với luật pháp trong nước. Ngày đó lúc đến cục dân chính mới được báo cho biết rằng có một tháng sau khi nộp đơn là thời kì hòa giải. Nếu quả thật muốn ly hôn thì phải sau một tháng nữa lại đến một lần nữa mới được.” Thời Ngọc Minh tức giận đến mức bật cười, cô còn tưởng rằng ông trời rốt cuộc thay đổi tâm ý, muốn đối tốt với cô một chút.
Nhưng mà Phong Đình Quân vẫn được ông trời ưu ái hơn. Anh không muốn ly dị, lại thật sự còn một khoảng thời gian hòa giải.
Đây là cái gì thế?
Mạng của cô không dài, còn bị thời kì hòa giải chiếm mất ba mươi ngày?
Rốt cuộc là dựa vào cái gì chứ?
“Ngọc Minh, hộ chiếu của tôi chỉ có thể ở lại mười ngày. Sau mười ngày phải trở về Mĩ. Lần ly dị sắp tới có thể em phải tự mình đi một chuyến”.
Tim Thời Ngọc Minh chìm đến đáy cốc. Cô vẫn miễn cưỡng đè phiền muộn trong lòng xuống, gật đầu: “Được, cực khổ anh đi một chuyện này rồi Tổng Giám đốc Hoắc, thật thật xin lỗi anh”
“Người nên nói xin lỗi là tôi mới đúng. Chuyện này không làm thành được giúp em” Hoắc Viễn Thiên hỏi: “Ngọc Minh, Dương muốn gặp em. Ngày nào cũng nhắc đến em. Em thật sự không muốn gặp bé sao?”
Thời Ngọc Minh yên lặng.
“Ngọc Minh, gặp một lần đi, một lần là được rồi. Anh biết em không muốn để cho nhóc Dương khổ sở. Nhưng đứa bé từ sau khi ra đời vẫn chưa từng được gặp mẹ. Em không cảm thấy như vậy là làn nhẫn với nhóc Dương hay sao? Bây giờ gặp một lần, cho dù là sau này em… Không còn ở nhân thế nữa thì cũng còn có thể để lại cho con một chút niệm tưởng. Bây giờ nhóc con ngày nào cũng hỏi tôi có phải mẹ không thích nhóc, không muốn nhóc hay không? Bộ dạng đó thật khiến người khác nhìn vào mà đau lòng”
Thời Ngọc Minh hít sâu vào một hơi, lại nặng nề thở ra, không biết có nên tiếp lời hay không.
Hoắc Viễn Thiên nói: “Ngọc Minh, tôi còn ở trong nước thêm được một tuần nữa, em suy nghĩ cho thật kĩ. Nếu như muốn gặp nhóc Dương thì lúc nào cũng có thể gọi điện thoại cho tôi” “…Được” Cúp điện thoại, Thời Ngọc Minh nhắm mắt lại, mệt mỏi không chịu nổi.
Hoắc Tuấn đi tới, kéo tay áo Thẩm Như Ý: “Chúng ta đi thôi, để cho cô Thời nghỉ ngơi một lát đi.”
Thẩm Như Ý mặt đầy vẻ lo âu: “Ngọc Minh, hay là mình ở đây với cậu nhé?”
Thời Ngọc Minh lắc đầu cự tuyệt: “Không có sao đâu, Như Ý, cậu để cho mình ở một mình một lát đi”
“Vậy..” Thẩm Như Ý cũng không có cách nào, chỉ có thể đồng ý: “Vậy cậu đừng có suy nghĩ bậy bạ nhé. Đừng quên cậu còn có Minh Nguyệt” “…U.”
“Vậy mình đi đây.”
“Trên đường cẩn thận nhé”
Đưa Thẩm Như Ý đi xong, trong phòng bệnh lại quay về vẻ yên lặng vốn có.
Mấy ngày nay cuộc sống của cô lúc nào cũng náo loạn không yên được, lúc nào cũng có người đến làm loạn lên.
Ngày hôm qua là Tôn Bảo cùng Trương Huệ. Hôm nay lại là Phong Đình Quân, hơn nữa, còn có tiên sinh… Ting ting ting…. “Vẫn ổn chứ?”
“Còn có thể chịu đựng được”
“Anh biết Phong Đình Quân đi tìm em”
Trong lòng Thời Ngọc Minh chuyển một cái, tay đang đánh chữ cũng dừng lại.
“Ngọc Minh, trong lòng em còn có anh ta sao?”
Lần này, cô trả lời rất nhanh: “Không có”
“Vậy trong lòng em… có anh không?”
“Tiên sinh, còn chưa tới lúc hay sao? Tới lúc anh dùng thân phận thật của mình xuất hiện ở trước mặt em?”
“Thật xin lỗi Ngọc Minh, anh còn chút chuyện cần phải làm, tạm thời vẫn chưa được”
“Vậy em còn phải chờ bao lâu chứ?”
“Anh cũng không xác định được, có điều sẽ sớm thôi.”
Thời Ngọc Minh cười khổ.
Làm sao mà ai cũng muốn cô chờ thế này?
Luật pháp cho cô thời hạn hòa giải. Phong Đình Quân nói cô chờ anh xử lý Tôn Bảo, tiên sinh nói cô chờ một thời cơ thích hợp.
Cô dễ bị khi dễ như vậy hay sao?
“Thưa anh, tôi thật không muốn quãng đời còn lại của mình cứ phải chờ đợi hoài mãi như thế”
Một giây kế tiếp, điện thoại có cuộc gọi tới.
Trên màn ảnh điện thoại di động hiện ra hai chữ: Lục Hào “Ngọc Minh, ăn cơm trưa chưa?” Thanh âm của anh ta nghe cũng rất mệt mỏi. “Vẫn chưa?
“Vậy cô xuống đây đi, tôi đang ở dưới lầu bệnh viện”
Thời Ngọc Minh cả kinh: “Anh ở dưới lầu? Anh đến đây lúc nào? Lâu rồi sao?”
“Cũng một lúc.”
“Vậy nên… Anh đã tận mắt nhìn thấy Phong Đình Quân đi lên, đúng không?”
“..Đúng”
Thời Ngọc Minh thật có chút buồn cười: “Tổng Giám đốc Lục, anh cũng không cần chịu khổ như vậy chứ?”
Lục Hào nói: “Xin lỗi Ngọc Minh, bây giờ tôi vẫn không thể nói cho cô biết nguyên nhân”
“Cho dù tới nước này rồi, cái gì tôi nên biết cũng đã biết rồi, anh vẫn không thể nói chân tướng tường tận cho tôi được hay sao?”
Giọng của Lục Hào nghe có vẻ rất không biết làm sao, cũng rất khó khăn: “Ngọc Minh, có rất nhiều chuyện cô cũng không biết. Đại khái cô vĩnh viễn sẽ không biết được có người ở sau lưng cô làm cái gì, đã trả giá thế nào. Cái cô biết bây giờ chỉ là phần nổi của tảng băng chìm. Cho dù là tôi cũng có rất nhiều chỗ không biết phải làm thế nào, cho nên thật sự xin lỗi. Bây giờ tôi thật không có cách nào nói tất cả cho cô nghe được.”
“Ngọc Minh?”
“… Tôi vẫn nghe”
“Không nói những chuyện này nữa. Tôi đưa cô đi ăn cơm được không? Tôi biết cô rất thích đến nhà hàng hải sản này dùng cơm trong đường hầm ngay dưới đáy biển. Tôi đưa cô đến đó được không?”
“Tổng Giám đốc Lục” Thời Ngọc Minh liếm liếm môi, thở dài nói: “Tôi mệt rồi.”
Lục Hào cũng cười khổ: “Vậy thì ngủ một giấc thật ngon đi, tôi ở ngay dưới lầu, có cần gì thì cứ gọi cho tôi.”
“Tôi không cần gì cả”
“Nói không chừng lại có thì sao??
“… Tổng Giám đốc Lục, chắc anh cũng có rất nhiều công chuyện bận rộn nhỉ?” Thời Ngọc Minh nói: “Ở chỗ tôi thật cũng không có chuyện gì nữa đâu, anh đi làm việc đi.” Bên đầu điện thoại kia yên lặng hồi lâu, mới trả lời một tiếng: “Được”
Một buổi chiều, Thời Ngọc Minh mơ mơ màng màng nặng nề ngủ.
Sau khi đút sữa cho Minh Nguyệt xong, cô nằm xuống liền bắt đầu nằm mơ.
Trong giấc mơ kì quái.
Một chốc là Phong Đình Quân, một hồi là Cố Quân Nhi, một chút lại là bóng dáng tiên sinh mỗi đêm.
Nhưng rất kì lạ là không có bóng dáng của Lục Hào đâu.
Một lần cũng không có.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!