Chương 85: Thân phận của tiên sinh
Trước đó cuộc sống của Thời Ngọc Minh lúc nào cũng bận rộn.
Bận rộn tìm việc làm, bận rộn sắp xếp thời gian sau cùng của mình. Nhưng con người một khi có khoảng thời gian nhàn rỗi, sẽ cảm thấy không quen.
Cả ngày đều phải ở trong phòng bệnh, Minh Nguyệt thật biết điều, cũng không cần cô phí tâm, chẳng qua là bác sĩ có tới một lần, nhìn tình trạng của Minh Nguyệt một chút, thấy bé con ở trong ngực mẹ hoạt bát vung chân vung tay, cũng tươi cười nói: “Bé con này đại nạn không chết, nhất định có hậu phúc”
Là mẹ ruột, nghe những câu này khiến Thời Ngọc Minh vô cùng vui vẻ.
Bé con Minh Nguyệt của cô tới được đời này thật không dễ dàng.
Bố bé cực hận mẹ, anh bé vẫn đang chờ bé đến cứu mạng, nhưng bé con này hình như trời sinh mạng rất kiên cường. Trước cô còn lo lắng bệnh ung thư của mình có ảnh hưởng đến bé con hay không. Bây giờ mỗi nhìn nhìn bé con cười tủm tỉm, thì chẳng còn cái gì lo lắng nữa.
Người mẹ nuôi như Thẩm Như Ý lại rất hăng hái, buổi chiều ra ngoài một chuyến, lúc trở lại đã túi lớn túi nhỏ mua đầy một đống.
Thời Ngọc Minh cũng không biết làm sao: “Như Ý, cậu đây là dọn cả tiệm đồ sơ sinh đến à?”
“Cậu không hiểu” Thẩm Như Ý khinh bỉ cô: “Đứa bé này có duyên với mình, là tiểu thần tài của mình, mình phải đối xử tốt với con bé.”
Thời Ngọc Minh khẽ cười, tùy cô ấy vậy.
Tính cách của Thẩm Như Ý rất hùng hổ, có nói đến đâu đi chăng nữa cũng không thay đổi được suy nghĩ của cô ấy.
“Đúng rồi Ngọc Minh, mình có một ý tưởng thế này”
Thẩm Như Ý phân loại hết đồ đạc rồi đặt xuống, nằm trên ghế salon nói chuyện không đầu không đuôi với cô. Thời Ngọc Minh đáp một tiếng: “Ý tưởng gì?”
“Người nọ…Anh ta định không chịu ra gặp cậu luôn sao? Nếu anh ta yêu cậu, đối xử với cậu tốt như vậy, tại sao không quang minh chính đại cưới câu chứ?”
Cái vấn đề này, Thời Ngọc Minh chưa từng nghĩ đến, mà cô cũng không muốn suy nghĩ.
“Anh ta làm việc có đạo lý của anh ta”
Thẩm Như Ý trở mình ngồi dậy, thận trọng nói: “Ngọc Minh, có thể là mình nói hơi nhiều, nhưng cậu là bạn thân nhất của mình, mình không muốn cậu bị thua thiệt, cậu đừng để ý nhé”
Thời Ngọc Minh gật đầu một cái: “Ừ, không có sao, cậu nói đi.”
Thẩm Như Ý kề sát lại gần, thấp giọng nói: “Người nọ một mực không để chocậu thấy mặt anh ta, mình nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có hai nguyên nhân. Một là do dáng dấp anh ta quá xấu, sợ giết chết cảm tình, cho nên không dám cho cậu gặp mặt”
Cái này…
Thời Ngọc Minh nhớ lại một chút. Dù cô không có thấy mặt người nọ, nhưng có mấy lúc ở khách sạn Dung Thành, nhờ ánh trăng mà cô có thể mơ hồ thấy được đường nét khuôn mặt người này.
Cô là nhà thiết kế, trời sinh nhạy cảm với đường nét. Với suy đoán của cô, người nọ sẽ không thể là người xấu xí được, hơn nữa có khi còn ngược lại, dáng dấp của anh ta có thể vô cùng anh tuấn.
Thẩm Như Ý nghe cô nói, lại đưa ra một giả thiết khác: “Hoặc là trên mặt anh ta có một nốt ruồi to đùng thì sao? Đường nét nhìn rất khá nhưng trên mặt có nốt ruồi lớn hoặc là vết bớt gì gì đó, sợ cậu thấy khó coi cho nên mới náu mình trong bóng tối?”
Thẳng thắn mà nói, cũng có thể có khả năng này. Nhưng mà cô luôn cảm thấy hình như có chỗ quái lạ.
“À, đúng rồi!” Thẩm Như Ý vỗ đùi, đột nhiên nói: “Vết sẹo đó! Ngọc Minh, có phải là trước đó anh ta gặp chuyện gì không hay, trên mặt bị để lại sẹo không? Ôi trời, nếu mà như vậy thì có thể hiểu được rồi!”
Thời Ngọc Minh có hơi sửng sốt.
Vết sẹo…
“Như Ý, cậu có biết nhân vật nổi tiếng hay thương nhân nào ở thành phố Hòa Văn trên mặt có vết sẹo hay không?”
Thẩm Như Ý sờ cằm suy nghĩ một chút, trong lúc bất chợt, ánh mắt sáng lên: “Ngọc Minh, cậu đừng nói nữa, quả thực có một người”
Tim Thời Ngọc Minh đánh thót một cái: “…Ai?”
“Haiz, chính là người lúc trước mình nói với cậu đó, người bạn trai cũ tổng tài bá đạo kia của mình đó. Trước đó anh ta bị tai nạn xe cộ. Vị trí con mắt trái có một vết sẹo, có điều vết sẹo đó cũng không coi là lớn, cũng không quá ảnh hưởng gì, bình thường đeo kính râm là được. Chẳng cần hoàn toàn núp trong bóng tối đâu.”
Con mắt trái.
Thời Ngọc Minh bắt được mấy chữ mấu chốt.
Cô cẩn thận hồi tưởng lại từng lúc tiếp xúc với người nọ trong mấy ngày qua. Phòng 1231 của khách sạn Dung Thành, ghế salon bày ngang, thẳng ngay chỗ cửa sổ sát đất.
Mỗi lần gặp mặt, người nọ đều ngồi ở một góc bên trái còn cô thì ngồi ở bên phải, có lúc, ánh sao sáng chói sẽ hắt soi mờ mờ vào, cô nghiêng đầu một cái có thể thấy được đường nét gò má của người nọ… Là má phải.
Má trái của người nọ cho tới bây giờ cô cùng chưa từng nhìn thấy. Là anh ta dốc lòng giấu đi sao?
Hay là bởi vì… Anh ta cùng Thẩm Như Ý từng có một đoạn tình duyên?
Nếu quả thật là như vậy, thế thì hết thảy đều có thể giải thích được!
Anh ta cùng Thẩm Như Ý từng có tình cảm với nhau, cho nên có khi đã biết được về mình qua miệng của Thẩm Như Ý. Với năng lực của anh ta, biết được cuộc sống của cô là dễ như trở bàn tay, hơn nữa anh ta còn che đi bên má trái của mình.
Cô nhớ, người nọ đã từng nói, anh ta đúng thực từng có một người phụ nữ mà mình rất yêu. Chẳng lẽ là Thẩm Như Ý?
Nhưng vậy cũng không đúng. Người nọ trước đó từng nói qua một lần, người phụ nữ kia đã kết hôn rồi. Mà bên cạnh Thẩm Như Ý, ngoài đám bạn ra thì chẳng có lấy một người bạn trai.
Vừa nghĩ như thế, lại thấy hình như cũng có chút không đúng. Thẩm Như Ý hít một hơi lạnh, nói: “Ngọc Minh, sao mà mình thấy, càng nói càng giống như là thằng cha đó vậy.” Thời Ngọc Minh hỏi: “Như Ý, cậu vẫn còn độc thân mà, không phải sao?”
Thẩm Như Ý trầm mặc.
Rất lâu rất lâu.
Thấy biểu hiện của cô ấy, trái tim của Thời Ngọc Minh chùng xuống.
Thẩm Như Ý thở dài, rốt cuộc mở miệng: “Được rồi, được rồi, mình nói thật với cậu, mình từng kết hôn rồi.”
“Cái gì?” Thời Ngọc Minh kinh sợ: “Chuyện khi nào?”
“Haiz, lúc ấy cũng không có cách nào. Đại khái là sáu năm trước, chắc là năm nhà cậu xảy ra chuyện kia, khi ấy mình kết hôn rồi” Thẩm Như Ý nhìn hết sức ảo não: “Mình đả bạn trai mình khi đó, kết hôn với người khác. Đoán chừng anh ta hận chết mình luôn, sau đó cũng không có liên lạc lại với mình”
Thời Ngọc Minh chấn động không nói ra thành lời.
“Cậu… Tại sao.”
“Mình vì nhận nuôi một đứa bé bị bạo lực học đường. Cô bé mới mười hai tuổi, cũng đã tự sát nhiều lần, cũng may cuối cùng được cứu lại. Cậu biết mình khi ấy cũng từng bị bạo lực học đường mà, nên liền muốn giúp đứa bé đáng thương này một tay. Nhưng lúc đó nhà bạn trai mình rất có địa vị, nếu như mình nói muốn nhận nuôi đứa bé này thì nhà anh ta khẳng định không đồng ý. Mà trung tâm nhận nuôi quy định, độc thân không thể xin nhận nuôi, phải là vợ chồng cả hai người đồng thuận mới được. Mình không có cách nào, liền gạt anh ta đi tìm một người khác đăng kí kết hôn, đi nhận nuôi đứa bé kia”
Cái tin tức chấn động này khiến Thời Ngọc Minh có chút chuẩn bị không kịp.
Thẩm Như Ý thật sự kết hôn rồi.
Hơn nữa, thời gian cũng phù hợp, chính là sáu năm trước, là năm xảy ra chuyện kia.
Thẩm Như Ý và cô cùng tuổi, sáu năm trước, hai người đều tròn hai mươi tuổi, vừa đủ tuổi kết hôn theo luật pháp quy định.
“Như Ý vậy… Chồng cậu hiện giờ ở đâu?
“Haiz, sớm đã ly hôn rồi. Anh ta là một người tình nguyện giúp đỡ thôi. Mình nói muốn làm đám cưới giả nhận nuôi bạn nhỏ đó, anh ta đồng ý. Sau đó bố mình biết chuyện này, thiếu chút nữa chặt chân mình luôn!”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!