Chương 59: Ăn bữa cơm thật ngon
Thời Ngọc Minh theo bản năng quay đầu lại, nhìn đến cửa khách sạn.
Chỉ thấy chiếc xe Cayenne màu đen chậm rãi dừng lại ở cửa.
Là người nọ sao…
Cho tới bây giờ, cô vẫn chưa thấy được hình dáng lúc ban ngày của người nọ, cho dù là ở trong phòng, cũng không bao giờ mở đèn.
Mà bây giờ, trời vẫn còn đang sáng…
Cửa xe chỗ tài xế bị đẩy ra từ bên trong, giày da màu đen cùng quần tây màu xám tro bước ra từ trong xe, ngay sau đó, từ trên chỗ tài xế có một người đàn ông trẻ tuổi bước xuống.
Anh ta nhìn chừng ba mươi tuổi, rất cao, mặc âu phục màu xám tro thẳng thớm, đứng đưa lưng về phía cô, dường như đang nói gì cũng bảo vệ ngoài cửa.
Nói xong, anh ta chậm rãi xoay người, đi vào bên trong khách sạn.
Thời Ngọc Minh cảm giác hô hấp của mình dường như cũng muốn dừng lại, cho đến khi nhìn thấy mặt của anh ta…
“Cô Thời” Người đàn ông trẻ tuổi đi tới trước mặt cô, cười chào hỏi với cô: “Lại gặp mặt cô rồi, tiên sinh nói tôi đến đón cô đi một chỗ”
Không phải tiên sinh.
Mà là người tài xế đưa cô rời nhà họ Thời kia.
Thời Ngọc Minh hơi hơi cau mày: “Bây giờ sao?”
“Đúng, anh ấy dặn dò, thời gian có chút eo hẹp, mời cô Thời nhanh lên một chút”
Lại là việc gấp?
Tiên sinh tìm cô lúc này, lại vẫn là việc gấp, Thời Ngọc Minh có chút không nghĩ ra được sẽ là cái tình huống khẩn cấp gì?
Đang lúc nói chuyện, mẹ của Tiêu Hào thận trọng đi tới, hỏi nhỏ: “Cô Thời, có phải tôi lại gây thêm phiền toái cho cô rồi hay không?”
Vừa nói, cô ấy vừa xoa xoa tay, cúi người xin lỗi với đám người quản lý đại sảnh: “Thật xin lỗi quản lý, đứa bé này không hiểu chuyện. Tôi ngay lập tức nói nó đi ra ngoài, không có quan hệ gì tới cô gái này đâu. Đều là vấn đề của tôi, cầu xin các người đừng làm khó cô ấy.”
Quản lý đại sảnh vội vàng đỡ cô ấy lên: “Chúng tôi làm sao dám làm khó cô ấy chứ. Chỉ cần cô ấy không làm khó dễ chúng tôi thì đã là cảm ơn trời đất rồi.”
Người tài xế nhìn thấy màn này, hỏi: “Đây là xảy ra chuyện gì?”
Biểu tình của người quản lý đại sảnh lập tức trở nên mất tự nhiên: “Chính, chính là..”
“Không sao? Thời Ngọc Minh đỡ lời, chủ động nói: “Tiên sinh không phải có chuyện tìm tôi à? Chúng ta không nên làm trễ nải chuyện của tiên sinh”
Tài xế nghe hiểu, gật đầu: “Được. Cô Thời, mời”
Thời Ngọc Minh quay đầu nhìn Tiêu Hào nước mắt còn đang lã chã, đưa cánh tay yếu ớt che chở mẹ của mình kia một cái thật lâu, thở dài: “Tôi có chút việc cần phải rời khỏi đây một chút.”
“Thưa cô yên tâm! Mẹ con hai người này đều giao cho tôi. Tôi nhất định sẽ an bài cho hai mẹ con họ thỏa đáng” Quản lý đại sảnh nịnh nọt nói.
“Được, vậy thì phiền anh”
“Không phiền, không phiền, cô nói gì thế.”
Thời Ngọc Minh yên tâm, đi theo sau lưng người tài xế ra khỏi khách sạn. Người tài xế bước tới trước một bước mở cửa xe chỗ băng ghế phái sau giúp cô, chờ cô lên xe ngồi đàng hoàng mới đóng lại, tự mình trở về ghế tài xế.
Cách một tấm gương chiếu hậu, cô cẩn thận ngắm nhìn người tài xế này.
Người tài xế dường như cảm nhận được ánh mắt của cô, cười một tiếng hỏi: “Cô Thời nhìn tôi như vậy, nếu anh ấy mà biết thì khẳng định sẽ nổi giận”
Thời Ngọc Minh thu hồi ánh mắt, hỏi: “Tôi nên xưng hô với anh thế nào đây?”
“Tôi họ Chu, cô gọi tôi là Chu là được.”
“Chu, tiên sinh tìm tôi qua đó có chuyện gì anh biết không?”
Chụ cười khẽ: “Tôi biết là anh ấy nói tôi đưa cô đến một nhà hàng hải sản, những cái khác thì không rõ lắm”
“Nhà hàng hải sản”
“Đúng.”
“Anh ấy thích ăn hải sản sao?”
“Theo tôi biết, chắc là không thích đâu. Có điều cũng nói không chừng có lúc nào đổi khẩu vị thì sao?”
Xe lái đi tầm khoảng nửa giờ, rốt cuộc cũng dừng lại ở một nhà hàng hải sản ở hướng đông của thành phố.
“Cô Thời, đến rồi”
“Được rồi”
Thời Ngọc Minh xuống xe, ngẩng đầu nhìn, không kìm được cảm thấy càng lúc càng kỳ quái.
Nhà hàng hải sản trước mắt này đây cũng không phải là nơi đắt tiền gì như trong tưởng tượng của cô, mà là một nhà hàng địa phương, rất có cảm giác địa phương.
Cửa cũng đã hư, có chút xiên xiên vẹo vẹo. Có điều người ở bên trong rất nhiều, hết sức náo nhiệt, chắc là một nơi rất bình dân…
Chẳng lẽ người nọ lại hợp ý với nơi quán nhỏ dân dã này?
“Cô Thời, anh ấy đã ở bên trong chờ cô. Mau lên đi, phòng bao số 5” Tài xế thúc giục.
Thời Ngọc Minh gật đầu một cái, chậm rãi bước vào.
“Thưa cô, tiệm chúng tôi hôm nay đã đầy người rồi, xin lỗi”
Thời Ngọc Minh nói: “Tôi tới phòng bao số 5, tôi… Bạn tôi hẹn ở nơi này
Lễ tân kiểm tra ghi chép một chút, vội vàng nói: “Được được, vậy tôi đưa cô lên”
Phòng bao số 5 nằm ở gian lần thứ hai, phải đi một đoạn cầu thang khá dài.
Nếu là trước kia đối với cô mà nói thì cũng không có gì.
Nhưng bây giờ vết thương giữa ngực cô vẫn còn hơi hơi đau. Khi nãy bị quản lý đại sảnh đẩy một cái, rất có thể là vết thương bị rách, bây giờ đi một bước đầu đụng tới vết thương, đau điếng cả người.
Cô lấy viên thuốc giảm đau trong túi xách ra uống vào, thuận tay lắc lắc bên trong chai thuốc. Thuốc ở trong đó đã càng ngày càng ít rồi.
“Thưa cô, chính là chỗ này.”
Lễ tân mở cửa ra, Thời Ngọc Minh đi vào những phát hiện bên trong không một bóng người.
“Xin lỗi, xin hỏi một chút, bạn của tôi vẫn chưa tới sao?”
Người phục vụ cũng không rõ lắm: “Chúng tôi chẳng qua là nhận được điện thoại hẹn đặt gian phòng bao thổi. Hơn nữa bạn của cô đã gửi cho chúng tôi đặt phòng với chi phí cao nhất, cô tùy ý chọn món, tiền cũng đủ dùng”
Vậy là anh ta sẽ không xuất hiện.
Chẳng qua là cô không hiểu, đang yên đang lành người nọ gọi cô tới đây làm gì?
“Thưa cô, cô muốn gọi món bây giờ chưa?”.
“Trước mắt mang cho tôi chút nước lên đây đi đã, cảm ơn”
“Được, xin hỏi có cần pha trà không?”
“Không cần, lấy nước đá là được.”
Người phục vụ gật đầu đi ra ngoài, khép cửa lại từ bên ngoài, trong gian phòng bao cũng chỉ còn lại một mình Thời Ngọc Minh.
Cô tủy tiện tìm một chỗ ngồi xuống, gửi tin nhắn cho người nọ.
“Thưa anh, tôi đã đến”
Ting ting…
Người nọ dường như đang đợi tin tức của cô, rất mau đã trả lời lại.
“Tốt”
Tốt?
Tốt là ý gì?
“Vậy anh có tới không?”
“Không”
“Anh gọi tôi tới đây cần tôi làm gì sao?”
“Ăn một bữa cơm thật ngon”
Thời Ngọc Minh có chút im lặng.
Đi một vòng lớn như vậy, từ phía tây đến phía đông thành phố, dường như là đánh một vòng quanh thành phố Hòa Văn mà chỉ vì để cho cô ăn một bữa cơm ở quán này?
Có đều, nếu là ý của người nọ, cô cũng chỉ có thể làm theo.
Hoặc giả là thức ăn ở đây đặc biệt hợp với khẩu vị của người nọ. Hay hoặc giả là… Nơi này đã từng là nơi có xảy ra chút ít kỉ niệm lãng mạn của người nọ và cô gái mà anh ta yêu kia, đối với anh ta mà nói nơi này có chút ý nghĩa đặc biệt?
“… Mẹ, con cảm thấy Đình Quân hình như biết chuyện gì, anh ấy một mực hỏi con lúc má Phúc qua đời con ở đâu?”
“Sợ cái gì? Nếu cậu ta có chứng cớ, còn phải hỏi con à? Nhiều lắm là có hoài nghi nhất định thôi. Có điều không sao. Quân Nhi, con nghe mẹ, quan trọng nhất vẫn là mau sớm đi đăng kí kết hôn cùng cậu ta. Nếu không sáu năm qua mẹ con chúng ta khổ cực tìm cách cũng đều vô dụng!”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!