Chương 346
“Bản thân cậu phải chú ý, vừa rồi cậu ở cùng cô ta?”
“Đúng, bây giờ đang trên đường đến bệnh viện, tay của tôi bị thương rồi, phải đi xử lý cái đã”
Ông Hình đột nhiên hỏi: “Tay trái hay tay phải?”
“Tay trái”
“… Trùng hợp vậy?”
“Ông nói cái gì trùng hợp?”
“Không có gì, không nên hỏi thì không cần hỏi nhiều, có gì tôi sẽ nói cho cậu biết.”
Thời Ngọc Minh thanh toán xong, muốn bắt một chiếc xe trở về.
Nhưng ở đây hơi hẻo lánh, lâu rồi cũng không thấy có taxi chạy qua.
“Cô Thời Ngọc Minh?”
Đột nhiên nghe thấy ai đó gọi tên mình, Thời Ngọc Minh lập tức cảnh giác và ôm chặt lấy đứa trẻ.
Trước mặt họ có hai người đàn ông, một cao một thấp, cả hai đều trông như những tên du đãng, nhưng vẫn có chút…quen quen.
“Cô Thời đúng là quý nhân hay quên chuyện xưa, sợ là đã quên chúng tôi rồi. Lần trước cô đi gặp cậu cô, chúng tôi cũng ở cùng với sếp Vương, tình cờ nhìn thấy cảnh tượng cảm động lòng người anh hùng cứu mỹ nhân vô cùng thú vị đó, chậc chậc. “
Họ là người của sếp Vương sao?
Thời Ngọc Minh phản ứng ngay lập tức: “Các người theo dõi tôi? Các người muốn làm gì “Cô Thời, cũng đừng trách chúng tôi. Sếp Vương đã căn dặn rồi, người đàn ông đội mũ bảo hiểm đã làm anh ta bị thương hai lần. Nếu mối thù này không báo tối anh ta năm mơ cũng không ngủ yên. Tuy nhiên, Cô Thời lại giấu nhẹm đi người yêu nhỏ của mình, mỗi lần xuất hiện đều phải đội mũ bảo hiểm để che mặt. “
Thời Ngọc Minh bị họ ép không ngừng lùi lại phía sau: “Rốt cuộc các người muốn làm cái quái gì vậy?”
“Sếp Vương chúng tôi muốn trả thù. Nếu muốn trả thù, trước tiên phải tìm được người. Cô Thời, gọi người yêu nhỏ của cô đến đây ngay đi”
Thời Ngọc Minh cắn môi và bảo vệ đứa bé thật chặt.
Người đàn ông đưa điện thoại cho cô nhưng cô nhất quyết không gọi.
“Không gọi?” Người đàn ông mỉm cười: “Không gọi cũng được, sếp Vương nói rồi, hoặc là trả thù đánh gãy chân người tình nhỏ của cô, hoặc là đưa cô về qua đêm với anh ta. Đúng lúc, đứa nhỏ cũng ở đây, để con gái cô ở bên cạnh nhìn cô cùng sếp Vương mây mưa với nhau… “
“Câm miệng!” Thời Ngọc Minh nghiêm khắc ngăn lại: “Sếp Vương các người chỉ có bản lĩnh này thôi sao? Ức hiếp phụ nữ và trẻ em?
Người đàn ông mỉm cười, nói: “Sếp Vương chúng tôi ức hiêp phụ nữ và trẻ em vẫn còn ít sao? Cô Thời, cô có thể tự quyết định, gọi điện thoại cho anh ta hay quay về với sếp Vương của chúng t Nói rồi, người đàn ông khác đưa tay ra tóm lấy Tiên Thúy.
Thời Ngọc Minh nhanh trí ôm lấy đứa trẻ, nhưng dù sao thì sức lực của cô cũng có hạn, vừa phải chú ý đến đứa trẻ, vừa bị nắm tay kéo đi.
Người đàn ông nắm lấy cánh tay cô, lôi lên xe: “Đi thôi, đừng giấy giụa nữa, thân xác bớt chịu đau đớn…”
“Mẹ! Ông buông mẹ tôi ra!” Tiên Thúy dùng sức đánh người đàn ông, nhưng cô bé mới ba tuổi, đánh ông ta cũng chẳng khác gì đang gãi ngứa cả.
Người đàn ông tát cho cô bé một cái: “Con nhóc thối, câm miệng cho tao!”
Tiên Thúy vẫn còn nhỏ như vậy, làm sao con bé có thể chịu đựng được?
Thời Ngọc Minh không có thời gian suy nghĩ, ngay lập tức ôm đứa trẻ vào trong lòng mình, dùng cơ thể mình bảo vệ cho cô bé, nhắm mắt lại chuẩn bị bị đánh.
Bốp!
Âm thanh bóp nghẹt da thịt va chạm vào nhau khiến người ta cảm thấy da đầu tê dại.
Nỗi đau như trong tưởng tượng cũng không đến.
Cổ tay đột nhiên bị kéo đi: “Mau, đi theo tôi.”
…Chính anh ta!