Chương 341
Canh lê đêm đó…
Cũng may không thực sự xảy ra chuyện gì.
Nhưng mà Phong Đình Quân vì làm giảm dược tính của rượu máu hươu, vừa ra sức ấn vào vết thương cũ trên cánh tay trái vừa tắm nước lạnh té ngã trên đất… Có lẽ cực kỳ khổ cực.
Điện thoại di động đột nhiên vang lên.
“A lô? Cô Thời, tôi đã đến rồi, cô đang ở đâu?”
Thời Ngọc Minh bừng tỉnh thu hồi suy nghĩ, vội vẫy một chiếc taxi: “Tôi tới ngay đây, năm phút nữa!”
Năm phút sau, cô từ trên xe taxi xuống.
Đường Tân Hải bên này rất ít người, xe cũng ít, cô liếc mắt đã thấy được xe của bác sĩ Trần.
Anh ta lái một chiếc Lexus màu đen.
… Giống như Tiên Sinh cũng lái qua xe hãng này.
Xe ổn định, giá cả phải chăng.
Không giống Phong Đình Quân, một kho xe Porsche.
“Cô Thời!” Bác sĩ Trần cũng đã nhìn thấy cô, trong mắt anh †a lướt qua kinh diễm: “Hôm nay… Cô rất đẹp”
Lúc ra cửa Thời Ngọc Minh đã trang điểm nhẹ nhàng, da của cô trong suốt, trang điểm nhẹ nhàng làm cho cô trẻ ra rất nhiều. Hơn nữa hôm nay cô chỉ mặc một chiếc áo sơ mi hồng kẻ ca rô, phối hợp với quần jean cùng giày vải, thoạt nhìn giống như là sinh viên đại học.
“Tôi còn tưởng rằng hôm nay cô sẽ ăn mặc lộng lẫy”
Thời Ngọc Minh cười cười: “Đến sân bay đón người, không cần long trọng như vậy, mặc bình thường chút là được rồi Bác sĩ Trần cười khổ: “Ý của tôi là tốt xấu gì cũng là lần đầu tiên chúng ta đi ăn. Tôi còn cố ý mặc vest đây”
.. Cái đó, thực ra Thời Ngọc Minh sửng sốt một chú: tôi…”
“Bỏ đi! Dù sao cô căn bản không định tiến tới với tôi, đồng ý đi ăn với tôi cũng là vì tìm hiểu chuyện phẫu thuật, tôi đã biết”
Thời Ngọc Minh có chút xin lỗi: “Thật ngại quá bác sĩ Trần, tôi đi dự cái tiết mục kia thật sự vì bạn tôi, tôi cũng không có ý đến tìm bạn trai…”
“Bởi vì… Cô cùng tổng giám đốc Phong về lại với nhau rồi à”
“Không có!” Thời Ngọc Minh vội lắc đầu: “Không có!”
Bác sĩ Trần cười nhạt: “Không quay lại với nhau, vậy thì chứng minh cô vẫn còn độc thân, tôi vấn còn cơ hội”
Thời Ngọc Minh lắc đầu: “Ta không định đón nhận thêm tình cảm nào nữa. Bây giờ tôi chỉ muốn kinh doanh tốt công ty, chăm sóc bọn nhỏ và mẹ thật tốt, những chuyện khác cũng không nghĩ tới.”
Bác sĩ Trần không nói gì nữa, mà là lịch sự kéo cửa xe ra, đồng thời lấy tay che ở trần xe ngừa cô đụng đầu: “Đi thôi, đi sân bay đón người trước đã”
Thời Ngọc Minh không nhúc nhích.
“Làm sao vậy?”
Thời Ngọc Minh lui về sau một bước, tự mình kéo cửa sau xe ra, trầm giọng nói: “Ta vẫn ngồi ở phía sau thôi, ngồi chỗ kế bên tài xế không thích hợp”
“Vì sao không thích hợp?”
“Đó là vị trí nữ chủ nhân của chiếc xe này, cho nên không thích hợp”
Bác sĩ Trần cười khổ: “Cô Thời, cô thật đúng là giây phút nào cũng đều từ chối tôi.”
Thời Ngọc Minh cười xin lỗi: “Tôi chỉ nghĩ vẫn nên nói sớm ra mới tốt”
“Ô Bác sĩ Trần thở dài một tiếng, nhẹ nhàng đóng lại cửa xe chỗ kế tài xế.
Anh ta đi đến bên ghế lái, lên xe, khởi động.
Anh ta lái xe rất ổn.
Tiên Sinh cũng vậy.
Thời Ngọc Minh đột nhiên nhớ tới, Tiên Sinh cũng rất thú vị. Lúc anh lái xe luôn trầm ổn thuần thục, thế nhưng lúc lái xe gắn máy lại khoa trương như vậy, tốc độ quả thực là phi như bay.
Lần trên đường lên núi Vân Đài kia, cô thiếu chút nữa sợ đến trái tim đều nhảy ra.
Chẳng lẽ là tính cách thứ hai trong cơ thể bị MV Agusta 800 đánh thức à?
“Cười gì thế? Vui vẻ như vậy” Phía trên truyền đến giọng nói của bác sĩ Trần.
Thời Ngọc Minh vội vã thu nụ cười lại: “… Không có việc gì”