Chương 327
Có chuyện gì vậy anh Phong, cô Star bán trộm chiếc xe này sau lưng anh phải không? Tôi thực sự tự hỏi, làm thế nào một chiếc Porsche tốt như vậy có thể chỉ bán được sáu triệu?” Lông mày Phong Đình Quân nhíu lại, vẻ mặt dần dần trở nên lạnh lùng.
Hồng Gia Bảo nhìn một chút sợ hãi: “Anh Phong, anh sẽ không hối hận chứ? Mặc dù chiếc xe này bán được sáu triệu chắc chắn là ít quá, nhưng thỏa thuận đã ký, không thể đổi ý!”
“Yên tâm, sẽ không đổi ý, xe thuộc về anh, cuối cùng tôi cũng không cần, tôi chỉ tìm anh xác nhận chuyện này một chút”
Hồng Gia Bảo nửa tin nửa ngờ: “Lúc đó ai ra mặt bán xe cho anh?”
“Là một người đàn ông, nhưng anh ta mang theo mũ bóng chày và mặt nạ, bí ẩn, tôi không thấy rõ”
“Bao nhiêu tuổi?”
“Theo như trực giác hẳn là khoảng 30 tuổi? Có thể giống như anh”
“Còn có đặc điểm gì nữa?”
Hồng Gia Bảo lắc đầu: “Tôi không nhớ rõ ràng, đã cách đây nhiều năm”
“Chân anh ta có còn nguyên vẹn không?”
“Tuyệt đối là tốt, cái này tôi nhớ rất rõ ràng, anh ta đi rất nhanh”
Không phải Quách Khánh An.
Đó là ai vậy?
Chẳng lẽ là thủ hạ khác của chú Hình?
Phong Đình Quân nhất thời có chút không thể tưởng tượng được, ai còn có thể đi bán xe của mình.
Điểm mấu chốt là, có lẽ đã đươc bán, không chỉ là chiếc Porsche vàng này.
Hồng Gia Bảo bị ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm có chút rựng tóc gáy, rụt cổ lại nói: “Anh không phải hoài nghỉ tôi cùng cô Star có quan hệ gì không đúng chứ? Anh Phong ngài ngàn vạn lần đừng hiểu lầm! Mặc dù cô ấy đã bán chiếc xe cho tôi với giá rẻ, tôi chưa bao giờ gặp cô ấy từ đầu đến cuối!
Tôi ngay cả cô ấy trông như thế nào tôi cũng không biết, hơn nữa bốn năm trước khi tôi mua chiếc xe này, tôi còn đang học trung học cơ sở…”
Nhân viên phục vụ vừa vặn đẩy chiếc xe đến: “Anh Phong, anh có muốn mở rượu không?”
“Mở đi”
“Được rồi Người phục vụ thành thạo khui rượu đỏ, rót rượu đỏ thãm vào bình gạn, chiếc cốc được lau sạch sẽ, đặt trước mặt Phong Đình Quân: “Anh Phong, tôi đặt nút chai rượu ở đây cho anh, anh đừng uống quá nhiều, bạn gái của anh sẽ không vui.” Phong Đình Quân ngẩng đầu nhìn thoáng qua, nhân viên phục vụ này anh cho tới bây giờ chưa từng gặp qua.
Anh cau mày: “Cậu có nhớ sai người không?”
“Những lời này là ông chủ của chúng tôi bảo tôi nói với anh, anh ấy nói rồi, lúc trước hai người cùng nhau ăn cơm, bạn gái anh quản anh rất nghiêm khắc, nói cái gì cũng không chịu cho anh uống rượu, mỗi lần anh uống rượu cô ấy đều muốn mất bình tĩnh” Phong Đình Quân gật đầu, phất phất tay tỏ ý mình biết.
Rốt cuộc còn trẻ, Hồng Gia Bảo tò mò xông tới: “Anh Phong bạn gái ngài cũng hung dữ như vậy sao?”
“Cũng vậy?”
“Bạn gái tôi cũng vậy, quản tôi quản rất chặt, không cho hút thuốc cũng không cho uống rượu, phiền cũng phiền chết” Phong Đình Quân nắm chặt chân cốc, lắc lắc một chút rượu đỏ tươi bên trong, trầm giọng nói: “Thuốc lá vẫn là bỏ đi, đối với thân thể không tốt, khói thuốc nguy hiểm hơn, vì vậy cậu nên cân nhắc cho bạn gái của mình”
“Còn rượu thì sao? Lúc nào cũng có thể uống chút rượu đúng không?” Phong Quân Đình làm một cử chỉ “anh tùy ý”, nhưng bản thân lại buông cốc xuống: “Bạn gái tôi không cho tôi uống rượu, là vì dạ dày tôi không tốt, cô ấy không quản tôi, cô ấy đau lòng vì tôi”
Không gọi món ăn thì tự nhiên rượu cũng không uống được bao nhiêu.