Chương 277: Điều sai lầm nhất cô đã làm trong đời
Bàn tay đang cầm giá của Thời Ngọc Minh hơi khựng lại giữa không trung.
Phong Đình Quân siết chặt cánh tay, dựa vào cửa, nhẹ giọng thì thầm: “Anh nhớ trước đây em không biết nấu ăn, là vì anh ta mà học nấu ăn sao?”
“Công chúa nhỏ kiêu ngạo như vậy lại đích thân bắt tay vào nấu ăn, xem ra anh ta thật sự là một người đàn ông rất có sức hút.”
Khi nói những lời này, khuôn mặt anh có vài nét u sầu cùng cay đắng, nhưng giọng điệu của anh dịu dàng hơn: “Phải, chỉ vài tháng nữa thôi, anh ta có thể bước vào trái tim em, đúng là rất lợi hại…. “
“Không phải học vì người đó; Thời Ngọc Minh tiếp tục động tác trên tay của mình, thành thục dùng đũa khuấy những miếng thịt trong nồi: “Đó là vì anh”
Phong Đình Quân có hơi sững sờ: anh lại không biết…”
“Bởi vì trước giờ hầu như anh chưa từng về nhà”, Thời Ngọc Minh nói: “Năm năm, tôi gả cho anh năm năm, tôi biết dạ dày anh không tốt, cũng biết anh ở bên ngoài xã giao không thể không uống rượu, cho nên ăn không ngon. Cho nên, tôi đã tự học nấu ăn, đều là những món không cay, ngày nào tôi cũng nấu, cũng chờ anh về. Năm năm rồi, hơn một ngàn ngày, một món làm cả ngàn lần, sao lại không thành thục được chứ. “
.. vì anh? Sao trước giờ Phong Đình Quân nghẹn ngào.
Thời Ngọc Minh mỉm cười nói: “Chỉ là nói ra cũng thật đáng tiếc, tôi nấu món đó lâu như vậy rồi, anh và người đó đều chưa từng ăn”
“Anh ta cũng chưa ăn?”
“Ừm, anh ta cũng chưa ăn giống anh, dạ dày anh ấy không có vấn đề gì, có thể ăn cay”
Phong Đình Quân gật đầu, không nói gì.
Thời Ngọc Minh nói: “Cố Quân Nhi đã bao giờ nấu ăn cho anh chưa?”
Phong Đình Quân lắc đầu: “Không có, cô ta không biết nấu”
“Tôi nhớ lúc ở tòa án cô ta đã mang thai, bây giờ chắc đứa trẻ đã qua thời kỳ bú sữa mẹ rồi chứ?”
Phong Đình Quân cho rằng cô đang hỏi chuyện về đứa bé, vội vàng giải thích: “Đứa bé đó không phải của anh, lúc đầu cô †a nghĩ mang thai đứa bé thì có thể gả cho tôi, nên đã tìm một bác sĩ làm thụ tinh ống nghiệm, nhưng đứa bé đó chẳng có quan hệ gì với anh cả. “
“Tôi biết” Thời Ngọc Minh nói: “Như Ý sẽ không nói dối tôi, cơ thể của Cố Quân Nhi chắc chắn không thể mang thai tự nhiên được, nếu muốn mang thai con của anh, cho dù thụ tinh trong ống nghiệm, cũng phải có anh phối hợp mới được”
Phong Đình Quân thở phào nhẹ nhõm: “Em không giận anh thì tốt”
“Tôi không còn tức giận từ lâu rồi. Tôi chỉ là muốn hỏi răng, cô ta đã qua thời kỳ cho con bú, thế có thể ngồi tù, trả giá cho những hành động của cô ta hay không”.
Thời Ngọc Minh nói rất thẳng thắn chẳng hề văn vẻ, bốn lạng đẩy ngàn cân, nhưng càng như vậy càng chứng tỏ chuyện này đã quanh quẩn trong lòng cô từ rất lâu rồi.
“Tôi không biết anh có tình cảm gì với cô ta không, làm biết ơn cô ta đã ở bên anh nhiều năm hay là thế nào đó, nhưng với tôi, cô ta đã hại chết bố tôi, còn hại chết má Phúc, hãm hại Thời Dương và Minh Nguyệt, cả đời này tôi sẽ không tha cho cô ta, tôi không phải là thần thánh, giết người đền mạng là đạo lý, tôi chính là muốn nhìn thấy cô ta phải trả cái giá cô ta đáng phải bị! “
Phong Đình Quân lắc đầu: “Anh không có cảm kích cô ta, từ đầu cô ta tiếp cận anh với ý đồ xấu, hơn nữa… cô ta cũng là kẻ thù giết bố của tôi”
Thời Ngọc Minh ngước nhìn anh: “Vậy anh định làm như thế nào?”
“Nên làm thế nào thì làm thế ấy, anh sẽ liên hệ với luật sư để xử lý vấn đề này, em yên tâm”
“.Ừm”
“Ngoài ra.” Phong Đình Quân dịu dàng nói: “Anh nghĩ một hồi, em nói đúng, lũng đoạn quả thực có thể mang lại lợi nhuận cao, nhưng chỉ có một trăm công ty mới có thể thúc đẩy sự phát triển của ngành trang sức trong nước. Anh ở trong ngành này cũng có chút địa vị, nên đảm đương nổi trách nhiệm này, chứ không phải vì tất cả lợi nhuận mà chẳng màng gì cả. “
Thịt heo xào dứa chua đã sẵn sàng, Thời Ngọc Minh gắp một miếng ra, đặt trên một cái đĩa sạch rồi đưa cho anh: “Giúp tôi nếm thử mùi vị thế nào”
Phong Đình Quân vừa nói được một nửa, thấy Thời Ngọc Minh đột nhiên chuyển chủ đề, anh cũng không nói tiếp nữa, cầm lấy đĩa đưa những lát thịt vào miệng nhai, có vị chua chua ngọt ngọt, giòn tan, hương vị không thua kém các khách sạn cao cấp.
“Ngon lắm”
Thời Ngọc Minh hỏi anh ta: “Có thiếu gia vị gì không?”
“Không thiếu, thế này là ngon rồi.”
Thời Ngọc Minh gật đầu, múc món thịt heo xào chua ra đĩa, rắc một ít lá rau xanh, và rắc một nắm vừng trắng rang lên, món ăn trông có vẻ bình thường ngay lập tức trở nên đẹp mắt.
“Anh bưng ra giúp em” Phong Đình Quân cầm lấy món ăn từ tay cô, đích thân mang lên phòng ăn rồi đặt lên bàn.
Alexander nhìn anh và lắc đầu nói: “Chậc chậc chậc, .Jun, tôi không ngờ rằng anh còn một mặt khác như vậy đấy”
Nhìn thấy ánh mắt không ngừng rơi vào trên cổ tay áo của mình, Phong Đình Quân vội vàng cúi đầu nhìn, chỉ thấy trên cổ tay áo có một ít bột trắng để bọc thịt.
Vốn dĩ anh đang mặc âu phục màu đen, nên thứ bột trắng này hiện ra đặc biệt rõ ràng.
Anh đưa tay vỗ vỗ, nhưng vẫn còn lưu lại vài vết: “Thực xin lỗi, để anh chê cười rồi”
Alexander cười khoái chí: “Bạch Oanh nói hai người thật sự là một đôi. Lúc đầu tôi cũng không tin, nhưng bây giờ nhìn thấy dáng vẻ ngượng ngùng của anh, xem ra Bạch Oanh nói đúng!”
Bạch Oanh nheo mắt nhìn anh: “Đúng vậy, sếp Phong, tôi thật sự không ngờ ở nhà anh lại cần mẫn như thế đấy, so với cái người lạnh như băng ở trong video kia thật sự là khác nhau một trời một vực”
Phong Đình Quân bị giễu cợt có chút bất lực: “Tôi ở trong video … Lạnh lùng như vậy sao?”
“Đúng vậy, Bạch Oanh nói: “Cách một cái màn hình mạng cũng bị anh đông chết rồi, khuôn mặt đó, đúng là đáng ghét chết được, người ta không biết còn tưởng ai đó nợ tiền của anh không chịu trả. Tôi làm phiên dịch cho hai người cũng phải cẩn thận từng li từng tí, sợ dịch không chuẩn xác khiến anh tức giận. Jun, thứ cho tôi nói thẳng, làm thư ký của anh, đúng là cực hình tàn khốc nhất thiên hạ này mà. “
Vẻ mặt của Phong Đình Quân có chút phức tạp.
“Nhưng làm vợ của anh cũng không tệ, bên ngoài lạnh như băng, về nhà lại dịu dàng như nước, sự dịu dàng như vậy chỉ dành cho một người thôi, chẳng trách Star lại chọn bạn”
“Làm vợ tôi… mới là cực hình tàn khốc nhất thiên hạ”
Phong Đình Quân bất giác không biết những lời khi nấy của anh cô có nghe thấy hay không.
Anh đứng dậy cầm lấy chiếc bát trống trong tay cô: “Để anh, em nghỉ ngơi đi”
Khi bàn tay của anh đang phủ lên để giữ cái bát, bất giác chạm vào tay cô, một cảm giác khô ấm truyền đến, khiến Thời Ngọc Minh hơi kinh ngạc ngước nhìn lên.
Cảm nhận được ánh mắt của cô, Phong Đình Quân vừa xới cơm vừa hỏi cô: “Sao vậy?”
“Không có gì.”
Không có gì, chỉ là cái chạm quen thuộc …
Cảm giác đó, nó thực sự giống như người đó đang xoa tay cô ấy…