Chương 166: Chia rẽ rồi phá
Tôn Bảo mạnh miệng nói: “Tôi sẽ thuê một CEO giỏi giúp tôi quản lý công ty, cùng lắm thì tôi trả anh ta lương cao là được.” “Thế nhưng anh ta có thể giúp cậu giải quyết vấn đề tiền bạc à?”
“Anh ta…” Tôn Bảo dừng lại.
Cho dù có thuê người có năng lực đến quản lý công ty, thế nhưng vụ án này cắm ở ở đây, tài chính vẫn đè nặng không nhúc nhích được, các hạng mục tiếp đó đều sẽ chịu ảnh hưởng, căn bản không có tiền triển khai.
“Cậu” Thời Ngọc Minh rèn sắt khi còn nóng: “Cháu có thể giúp công ty giải quyết cảnh khó khăn.” Tôn Bảo hoài nghi đánh giá cô: “Cô? Cô là nói tên đàn ông ở sau lưng cô ấy hả, cậu ấy có thể đầu tư cho công ty à?”
“Anh ấy có thể, nhưng dù sao đây cũng là chuyện của nhà chúng ta, cháu không quá muốn cho anh ấy nhúng tay vào, một khi đầu tư thì cổ phần của công ty ắt rơi vào trong tay anh ấy rất nhiều, cậu cũng không muốn như vậy chứ?”
Tôn Bảo nửa tin nửa ngờ: “… Rốt cuộc cô muốn thế nào?”
“Cháu muốn vào hội đồng quản trị của công ty, còn muốn phụ trách phát triển dự án và kết nối kinh doanh của công ty sau này Thời Ngọc Minh nói: “Nói cách khác, cậu trả lương cao thuê người khác thì không bằng giao cho cháu, cháu không cần một đồng một các tiền lương nào của cậu, cậu chỉ cần thanh thản ổn định ngồi chờ chia hoa hồng là được rồi.”
Ánh mắt Tôn Bảo vẫn cực kỳ đề phòng: “Chỉ vậy thôi? Cô không lấy tiền, vậy cô có mưu đồ gì?”
“Đương nhiên, tôi cũng có yêu cầu”
Tôn Bảo dùng một loại ánh mắt “Giấu đầu lòi đuôi cuối cùng cũng lộ ra rồi” nhìn cô cười nhạt: “Tôi chỉ biết cô không có lòng tốt mà, cô muốn cái gì? Cổ phần của công ty à?”
“Không, cháu phải cùng mẹ dọn về nhà ở”.
Tôn Bảo lập tức trợn tròn mắt không quá tin tưởng: “Chỉ đơn giản như vậy?”
“Chỉ đơn giản như vậy, mẹ cháu đã ở chỗ này cả đời, bà ấy đã sớm quen với việc ở đây, cháu chỉ muốn cho bà ấy vui vẻ chút, có thể… Thỉnh thoảng nhớ bố cháu một chút.”
Tôn Bảo há to mồm cắn sandwich, lúng túng ở trong miệng: “Thời Ngọc Minh, cô phải hiểu rõ, bố cô qua đời, mẹ cô lại là tính cách mềm yếu như vậy, nếu không phải là tôi gánh vác công ty thì công ty đã sớm mất rồi.”
Trong lòng Thời Ngọc Minh đang cười lạnh nhưng trên mặt vẫn gật đầu nói phải.
“Cho nên, công ty là dựa vào tôi mới có thể kinh doanh đến bây giờ, vậy nó chính là của tôi, đừng ai mong có ý đồ với nó!”
Thời Ngọc Minh gật đầu: “Cháu cũng đã nói cháu cũng chỉ muốn nhìn công ty qua được thời gian mấu chốt quyết định này, có thể càng ngày càng tốt lên, vậy bố trên trời có linh thiêng cũng có thể rõ mục đích rồi”
Nói đến đây, Tôn Bảo đã tin một ít.
Ông anh rể kia của ông ta là một người cực kỳ yêu thương vợ con, cực kỳ cưng chiều cô con gái này, lúc đó ông ta nhìn ở trong mắt, bây giờ ông ấy đã chết, Thời Ngọc Minh muốn bảo vệ giang sơn bố cô xây nên, coi như có thể giải thích được.
“… Cô thực sự không lấy tiền?”
Thời Ngọc Minh cười khẽ: “Cậu, cậu cũng biết bạn trai hiện tại của cháu rất có tiền, căn bản cháu không thiếu tiền”
Những lời này cuối cùng này, bỏ đi một tia nghi ngờ cuối cùng của Tôn Bảo.
Ông ta do dự một lúc cuối cùng vẫn gật đầu: “Như vậy đi, cô tới công ty xử lý chuyện này trước, nếu như có thể giải quyết hoàn hảo, tôi để cô ở lại công ty, nếu như không thể giải quyết thì tôi cũng không giữ cô được”
“Có thể”
“Còn nữa” Tôn Bảo hoài nghi hỏi: “Rốt cuộc bạn trai hiện tại của cô là ai?”
“Anh ấy không thích cho người khác biết thân phận của anh ấy”
“Không phải là Lục Danh à! Còn có ai mà giấu kỹ thế?” Cổ Quân Nhi đã thay xong quần áo từ trên lầu đi xuống, vết thương trên bắp chân dường như cũng đã được xử lý.
Tôn Bảo nghe xong lời này, hơi cau mày: “Thật là Lục Danh à? Đứa con út nhà họ Lục kia?” “… Không phải” Thời Ngọc Minh đột nhiên phủ nhận, tiếp tục cúi đầu ăn sandwich.
Tôn Bảo suy nghĩ một chút, trầm ngâm nói: “Trách không được trước đó chị Huệ vẫn luôn hỏi tôi, thành phố Hòa Vân có còn thanh niên tài tuần nào giống như Đình Quân không, hóa ra là vì vậy… Nhưng nếu như là Lục Danh, nhà họ Lục có căn cơ rất sâu ở thành phố Hòa Vân, sau này chắc chắn có trợ giúp lớn đối với chúng ta. Nhưng mà thằng bé Lục Danh này rất ngỗ nghịch, nghe nói đã đoạn tuyệt vời trong nhà, làm mẹ nó tức giận đến cao huyết áp luôn.”
Nói đến đây, ông ta nghiêng đầu nhìn về phía Thời Ngọc Minh, chỉ thấy Thời Ngọc Minh vẫn đang tập trung ăn gì đó, tâm tình. không có chút dao động nào.
Lục Danh người này là tâm bệnh hàng thật giả thật của nhà họ Lục.
Trong nhà có công ty nhà đất lớn thì không vào làm, nhất định phải đi làm thiết kế trang sức, nhưng mà cậu ta cũng biết làm ăn, trang sức Duy Nhất lần trước bằng vào thiết kế trang sức cho bộ sưu tập thời trang của Katrina một lần là nổi tiếng, danh tiếng vang xa, tất nhiên cũng không phải là vật trong ao.
Nếu Thời Ngọc Minh có thể thu phục Lục Danh, như vậy bỏ Phong Đình Quân cũng chẳng sao cả.
Trong lòng Tôn Bảo tính toán thông suốt, tròng mắt vẫn luôn lén lút xoay chuyển, Thời Ngọc Minh đều nhìn tất cả ở trong mắt, trong lòng chỉ có giễu cợt.
Cô nhớ tới mấy ngày hôm trước trước khi đi Tiên Sinh gửi cho cô một nhắn ngắn: (Chia rẽ rồi phá.) Tôn Bảo cùng Trương Huệ và Cổ Quân Nhi đều buộc với nhau trên cùng một dây thừng, cô không có thể cứ khinh địch như vậy đi vào công ty, coi như là cầm cổ phần công ty của bố mạnh mẽ đi vào hội đồng quản trị thì vẫn sẽ bị xa lánh, không có quyền phát biểu, không được quyền quyết định sách lược cho công ty thì cô chỉ là một cấp trên bù nhìn, căn bản vô dụng.
Nếu như có thể để Tôn Bảo sinh ra hoài nghi với Trương Huệ, cô có thể nhân dịp đó chui chỗ trống, trước phải có được tín nhiệm của ông ta để vào công ty. Chờ cô nắm giữ toàn bộ toàn bộ nghiệp vụ quản lý cùng mạch khách hàng, đó mới là chỗ mạch máu căn bản nhất của một công ty.
Nhưng mà nhìn dáng vẻ hôm nay, phản ứng của Tôn Bảo còn lớn hơn cả so với cô dự đoán.
Đã không chỉ là hoài nghi, thậm chí có thể dùng từ “Ghét” để hình dung.
Mà lúc này, Trương Huệ đã không dám nói câu nào, rất sợ câu nói kia chọc giận Tôn Bảo nữa, ông ta đều có thể một tay trở mặt với chị gái và anh rể mình, đuổi bà ta ra ngoài càng chẳng phải việc nói chơi.
Bà ta thật vất vả mới được làm bà chủ giàu có vài ngày, không thể cứ chịu thua như vậy được.
Chỉ cần Tôn Bảo còn chưa hoàn toàn ly hôn với bà ta thì bà ta vẫn còn có cơ hội, một lần nữa bắt được trái tim của bà ta, sau đó tóm lấy tất cả tài sản dưới tên ông ta vào tay.
Cố Quân Nhi đi tới đỡ bà ta: “Mẹ..”
Trương Huệ oán độc trừng mắt nhìn cô ta, cố sức dứt cánh tay của cô ta ra, cố gắng nén giận: “Con đi theo mẹ” Thời Ngọc Minh cao giọng hỏi: “Mợ, bà thực sự không ăn điểm tâm à?”
Tốc độ Trương Huệ túm Cổ Quân Nhi chạy trốn càng nhanh hơn.
Bà ta lôi Cố Quân Nhi đến phòng khách cuối hành lang, đảm bảo hai người trong phòng ăn không nghe được mẹ con bà ta nói chuyện, mới buông lỏng cánh tay Cố Quân Nhị ra, tự mình đóng cửa thật kỹ.
Cố Quân Nhi cũng biết mình đuối lý, ôn tồn xin lỗi: “Mẹ, con cũng không có cách nào, khuôn mặt của con không thể bị hủy!
“… Lần này Thời Ngọc Minh có chuẩn bị mà đến” Ánh mắt Trương Huệ lạnh lùng“Hôm nay cô ấy thật là kiêu ngạo, bám được vào Lục Danh, cái kiểu kiêu ngạo không ai bì nổi ở trên người cô ấy giống Lục Danh như đúc!”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!