Chương 118: Anh ta biết tất cả về cô
Thời Ngọc Minh liếm môi giải thích: “Ông cụ Phong, Phong Đình Quân và tôi… sắp ly hôn rồi.”
“Ai cho phép?” Ông cụ Phong lập tức nhíu mày: “Tôi không đồng ý! Thằng nhóc thối đó muốn ly hôn? Thì qua ải của tôi trước!”
Tôn Bảo nghe vậy lập tức khó chịu: “Ông cụ Phong, vừa nãy ông mới nói cậu ta đã là người trưởng thành tự quyết định hôn nhân của mình, bây giờ lại đứng ra ngăn cản cậu ta ly hôn, ông đây là tiêu chuẩn kép sao?”
Ông cụ Phong cũng mỉm cười: “Ông Tôn, tôi dạy dỗ cháu tôi như thế nào, khi nào tới lượt ông quản thế?”
“Ông.”
“Tiêu chuẩn kép của tôi thì sao? Ông là họ Tôn, quản được sao?”
“Ông cụ Phong, ông thật là..”
“Tôi làm sao? Tôi nói không đúng à? Ông Tôn, tôi nỗ mặt ông, là vì ông là vậu của cháu dâu tôi, không phải vì ông là Tôn Bảo, ông có hiểu không?”
Sắc mặt Tôn Bảo lúc trắng lúc đen, hôm nay ông at mời ông cụ Phong tới là muốn ép Phong Đình Quân và Thời Ngọc Minh ly hôn, sao bây giờ lại đột nhiên biến thành cục diện như thế này?
Tôn Bảo miễn cưỡng đè nén lửa giận trong lòng, trầm giọng nói: “Ông cụ Phong đã nói thế, ông quản giáo cháu trai ông, thế cháu trai ông có con với con gái tôi, chuyện này ông cũng phải lo?”
“Được thôi, ông cụ Phong bắt chéo hai chân, đưa tay ra trước mặt Cổ Quân Nhi: “Đã làm xét nghiệm đứa bé chưa? Lấy qua đây cho tôi xem”
Trương Huệ lập tức bảo vệ Cố Quân Nhi , đối mặt với công cụ Phong: “Ông cụ Phong, ông đừng có quá đáng như thế chứ? Quân Nhi dù sao cũng là con gái, người bị ức hiếp là nó! Bản thân nó là người bị hại, tại sao lại còn sát muối lên vết thương của nó như thế!”
“Người bị hại?” Ông nội Phong duỗi ra một ngón tay lắc lắc: “Tôi không tin”.
Trương Huệ cũng tức giận: “Được lắm, đợi lát nữa Đình Quân tới ông tự mình đi hỏi nó đi!”
Khi lời nói vừa dứt, Phong Đình Quận xuất hiện ở cổng nhà họ Thời.
Đôi mắt anh đảo quanh phòng khách, anh có vẻ hơi ngạc nhiên khi thấy ông nội mình cũng đang ở đây, nhưng khi nhìn thấy Thời Ngọc Minh, sắc mặt anh đột nhiên sa sầm lại.
“Em nói hôm nay có việc, chính là đến nhà họ Thời?” Phong Đình Quân bước tới, giọng điệu dịu đi một chút: “Em nên sớm nói với anh chứ, anh còn tưởng em là muốn đi với.”
Thời Ngọc Minh cụp mắt xuống không nhìn anh, đồng thời đáp: “Ban đầu tôi định ăn tối với anh ấy, nhưng bảo bối tâm can của anh không muốn thấy tôi và mẹ tôi trải qua một ngày bình yên, Phong Đình Quân, trước đây anh đã đồng ý với tôi, quản lý cho tốt Cổ Quân Nhi của anh, anh nuốt lời rồi.” Phong Đình Quân hơi cau mày nhìn Cố Quân Nhi: “Cô đã làm gì?”
“Tôi nên hỏi anh câu này mới đúng!” Đôi mắt của Cố Quân Nhi đỏ hoe, trông cô ta vô cùng uất ứwc: “Đình Quân, em có con của anh rồi!”
Phong Đình Quân sững sờ trong giây lát.
“Hôm đó anh trở về căn hộ của chúng ta, em còn nghĩ rằng anh đã hồi tâm chuyển ý, anh còn với em… không biết em đã vui mừng thế nào!
Nhưng nhiều ngày nay anh đều không gặp em, điện thoại cũng chặn, ngay cả điện thoại của Vincent cũng không gọi được, khó khăn lắm anh mới chịu cùng em đi dạo, còn bị người ta chặn lại trước cửa phòng thay đồ chụp hình đăng lên trang đầu của báo… em muốn một lời giải thích lệ nào không được sao?”
Phong Đình Quận nghiến răng, trên trán nổi gân xanh.
Ông cụ Phong nhìn thấy phản ứng của cháu trai thì không thể ngồi yên: “Thằng nhóc thối, có thật là cháu đã cùng người phụ nữ này… hả?”
Phong Đình Quân thở dài: “Chắc là con đã bị bỏ thuốc, sau đó xảy ra chuyện gì con cũng không nhớ”
“Hay lắm thằng nhóc thối, mày thật sự lại dám làm chuyện có lỗi với Ngọc Minh! Mày còn nhớ trước khi mày kết hôn đã nói gì với tạo không? Mày nói cả đời này mày chỉ cưới một người phụ nữ là Ngọc Minh mà thôi, mày sẽ dùng cả đời này để bảo vệ nó, nhưng bây giờ mày… mày làm ra chuyện gì đây hả! ” Ông cụ Phong tức giận đến mức đập gậy xuống đất.
“Ông cụ Phong…” Thời Ngọc Minh nhẹ nhàng gọi lên một tiếng.
“À, ông nội đây, đứa cháu ngoan, con nói đi.”
Thời Ngọc Minh thở dài và nhẹ nhàng nói: “Tôi và Phong Đình Quân không thể quay lại như trước đây được nữa, ly hôn càng sớm thật ra là tốt hơn cho hai người chúng tôi.”
“Không được.” Ông cụ Phong cự tuyệt: “Ông không thể đồng ý, cháu là con dâu của nhà họ Phong, ông chỉ chấp nhận mình cháu, người người khác đừng hòng bước chân vào cửa nhà họ Phong!”
“Hay là ly hôn đi” Tôn Uyển Hà nãy giờ vẫn chưa nói gì, đột nhiên mở miệng, bà ấy lau nước mắt trên mặt và nói: “Ông cụ Phong, cảm ơn ông đã nói thay cho Ngọc Minh nhà tôi. Nhưng vì Đình Quân đã có một tình yêu khác, vậy thì chúng tôi sẵn sàng thành toàn cho cậu ấy. Dù ngôi Ngọc Minh nhà tôi đã không còn bố, nhưng vẫn còn người mẹ vô dụng như tôi! Trước đây tôi không biết, cứ cho rằng Đình Quân là một người tốt, sẽ chăm sóc tốt cho Ngọc Minh. Cho đến bây giờ tôi mới biết, hóa ra nó và Cố Quân Nhi đã qua lại từ sáu năm trước rồi, mấy năm nay Ngọc Minh của tôi đã trải qua những ngày tháng u ám như thế nào? Thật sự đủ rồi, ly hôn đi, bây giờ phải ly hôn!”
Thời Ngọc Minh ôm người mẹ yếu ớt của mình và căm phẫn nhìn Cổ Quân Nhi và Trương Huệ: “Động đến con gái tôi, tôi còn chưa tính sổ với các người, bây giờ còn ức hiếp mẹ tôi? Thời gian trước tôi không tiếc tay đối phó các người, bây giờ cũng là lúc rồi”.
Trương Huệ lập tức vội vàng nói: “Ai đụng vào con gái của cô? Cô có chứng cớ sao?”
“Không quan trọng. Thời Ngọc Minh hít một hơi dài và chế nhạo: “Tôi biết đó là các người, vậy là đủ rồi.”
Cô đỡ Tôn Uyển Hà đứng dậy: “Mẹ, con sẽ đưa mẹ trở lại bệnh viện trước”
Tôn Uyển Hà vẫn lo lắng: “Không được, Ngọc Minh, mẹ không thể để con một mình đối mặt với bầy lang sói này!”
“Mẹ, con không đơn độc”
“Còn có ai nữa sao?”
“Tiên sinh” Tôn Uyển Hà bỗng chốc ngơ ngác: “Đó là ai vậy?”
“Một người đã từng kéo con thoát khỏi tuyệt cảnh”
Dìu Tôn Uyển Hà bước ra khỏi cửa nhà họ Thời, Thời Ngọc Minh bẩm số của người đàn ông đó.
Điện thoại đổ chuông một tiếng đã có người nghe máy: “Xin chào cô Thời, tiên sinh căn dặn tôi đến đón cô, bây giờ tôi đang ở cây quế hoa ở ngã tư, một phút nữa có thể tới đó.”
Đó là tài xế lần trước. “Tiên sinh không ở đây sao?”
“Tiên sinh không tiện xuất hiện nên đã thu xếp bảo tôi qua đây, cô Thời không cần lo lắng, anh ấy sẽ xử lý chuyện của nhà họ Tôn”
Trong khi đang nói, một chiếc Maybach màu đen chạy tới từ đằng xa và dừng lại trước mặt CÔ.
Người lái xe nhanh chóng bước xuống, mở cửa và dìu cô ngồi vào cùng với Tôn Uyển Hà.
Tôn Uyển Hà năm nay đã ngoài năm mươi tuổi, cơ thể đang hồi phục chậm. Hôm nay, bà ấy còn bị một trận đả kích, cả người đều thấy không ổn.
Nếu không phải lo lắng đưa mẹ cô ấy trở lại bệnh viện, thì cô đã muốn quay lại và cho Trương Huệ và Cố Quân Nhi một vài cái tát ngay lập tứ!
c”Cô Thời, tiên sinh nói, mấy chuyện động thủ cứ giao cho ngài ấy, cô không cần làm bẩn tay mình”
Thời Ngọc Minh mỉm cười: “Anh ấy còn biết tôi muốn đánh ai luôn sao?”
Tài xế khởi động xe, bình tĩnh lái xe đến bệnh viện: “Tiên sinh còn nói, ngài ấy đoán chắc cô sẽ hỏi như vậy, cho nên bảo tôi trả lời cô, ngài ấy hiểu tất cả về cô”
“Điện thoại của tiên sinh ở chỗ của anh sao?”
“Không phải chỉ là cuộc gọi được chuyển cho tôi. Điện thoại di động của anh ấy vẫn luôn do chính anh ấy giữ.”
Nói cách khác, nếu cô gửi tin nhắn văn bản ngay bây giờ, tiên sinh có thể nhận được nó.
(Anh, em muốn trả thù, ngay bây giờ) (Được.) Một chữ được, trả lời rất nhanh.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!