Mộ Dung Túc, Thẩm Viêth, và cả Ngụy Đồ Phong đều cười phá lên, không tin lời Lục Vân Trạm nói.
Không hối hận?
Không hối hận, bây giờ thì thế nào?
Lục Vân Trạm, nếu như thật sự không nỡ rời xa cô ấy, thì đi tìm đi”
“ Không nỡ rời xa ai? Ngôn Tiểu An ư? Mấy cậu đang nói đùa đấy à.” Lục Vân Trạm không chịu thừa nhận, cầm ly rượu uống một hơi: “ Hôm nay mình rất vui! Các cậu đừng làm mất hứng của mình. Nào, uống rượu!”
Ba người không nói gì nữa, chỉ có thể uống cùng Lục Vân Trạm.
Ngày hôm sau tỉnh lại
Đầu óc quay cuồng, Lục Vân Trạm mơ màng mở mắt: “ Ngôn Tiểu An, rót cho tôi cốc nước.......”
Đáp lại anh ta chỉ là bầu không khí lạnh ngắt, không có người phụ nữ đó nữa, đột nhiên trong khoảnh khắc, Ngôn Tiểu An lập tức tỉnh lại, người phụ nữ đó đi rồi, đi khoong một lời nào, biến mất như thế.
Điện thoại vang lên, tiếng chuông quen thuộc....là Ngôn Chi Tinh.
Lục Vân Trạm như được mở chốt quan trọng của cỗ máy, ngay tức khắc xúc động nhận điện thoại: “ Có phải Ngôn Tiểu An quay về rồi không?”
“........Vân Trạm, có tìm thấy chị không?”
Tim Lục Vân Trạm đang đập nhanh, từ từ trùng xuống.
“ Em tìm anh, có việc gì không?”
“ Vân Trạm, tối nay, là sinh nhật em........uhm, cũng là sinh nhật chị. Anh có thể đến không?”
Sinh nhật của Ngôn Tiểu An?
Trong mắt Lục Vân Trạm vụt qua cái gì đó.
“ Trước đây mỗi năm sinh nhật, đều tổ chức cho cả chị và em, lần này, chị có lẽ cũng sẽ về, cùng sinh nhật với em.” Ngôn Chi Tinh nói trong điện thoại, có chút lạc lõng nói: “ Hy vọng chị có thể quay về cùng sinh nhật với em. Mỗi năm chúng em đều cùng ăn sinh nhật với nhau.”
Lục Vân Trạm ngắt điện thoại, trái tim trong lòng ngực dường như đang nhảy nhót reo vui.
Nhìn đồng hồ trên tay, đã là hai giờ chiều.
Hắn vì say mà ngủ muộn thế này còn chưa dậy, Lục Vân Trạm nghĩ lời Ngôn Chi Tinh nói trong điện thoại, hắn bật dậy thật nhanh, vệ sinh cá nhân ăn mặc chỉnh tề.
Đi đến trung tâm mua sắm, khi chọn quà sinh nhật, tay Lục Vân Trạm khựng lại: “ Phiền cô gói chiếc dây chuyền này lại.” Hắn chỉ chiếc dây chuyền khảm nạm tinh xảo, có một viên kim cương nhỏ, chiếc dây chuyền nhìn bình thường, nhưng Lục Vân Trạm khi nhìn thấy sợi dây chuyền này, bất chợt nhớ đến Ngôn Tiểu An người phụ nữ đó.
“ Tiên sinh, còn chiếc vòng tay này?” Nhân viên phục vụ hỏi.
“ Cũng gói lại cho tôi.”
Một lúc sau, trong tay Lục Vân Trạm đã xách hai chiếc hộp nữ trang, hắn đem chiếc hộp đựng sợi dây chuyền cho vào trong túi, còn chiếc hộp kia để ở ghế phụ xe.
..........
Đêm tối, đèn thắp sáng khắp biệt thự nhà họ Ngôn.
Các thương gia minh tinh của thành phố Minh Châu đều hội tụ.
Vì sinh nhật của Ngôn Chi Tinh, nhà họ Ngôn làm rất long trọng.
“ Vân Trạm, anh đến rồi.” Ngôn Chi Tinh hôm nay mặc một bộ lễ phục màu trắng, rất sang trọng.
Bước đến bên cạnh Lục Vân Trạm, Ngôn Chi Tinh thân mật khoác tay Lục Vân Trạm: “ Vân Trạm, anh đến dự sinh nhật em, em thật sự rất vui.”
Lục Vân Trạm cười đưa một hộp quà cho Ngôn Chi Tinh: “ Tinh Tinh, sinh nhật vui vẻ.”
“ Cảm ơn anh.”
“ Chị em đâu? Đã về chưa?” ánh mắt Lục Vân Trạm nhìn một lượt đám đông, không tìm thấy người anh ta muốn tìm.
Nụ cười trên môi Ngôn Chi Tinh, đột nhiên cứng ngắc.
Cũng chỉ chớp mắt một cái, trên mặt cô lại nở nụ cười sáng lạn, nhưng ánh mắt lộ ra chút thất vọng: “ Thời gian vẫn còn, chị em.....có lẽ sẽ quay về, dù sao hôm nay cũng là sinh nhật em và chị ấy, không lẽ nào, sinh nhật, người được chúc lại không có mặt, phải không Vân Trạm?”