Thu thiên tán khẩu mông lung nguyệt, mãn viện nhân gian. Kỉ xử điêu lan, nhất dạ phong xuy hạnh phấn tàn.
Chiêu Dương điện lý xuân y tựu, kim lâu sơ cán. Mộ tín chiêu hàn, minh nhật hoa tiền thí vũ khan.
...
"Phù" một hơi thổi tắt ngọn nến, mấy người đồng sự xung quanh đều cười ầm kêu lên: "Hoa Nguyệt mau cầu nguyện! Mau cầu nguyện đi!" Hoa Nguyệt liền chắp tay trước ngực, lẩm bẩm: "Phù hộ tôi gả cho người có tiền! Gả cho người có tiền! Gả cho người có tiền!"
Đứa bạn thân là Tiểu Chu gõ mạnh vào đầu một cái, "Hoa Nguyệt, cậu có chút tiền đồ đi được không? Mới hai mươi tuổi, hôm nay cậu mới hai mươi tuổi đấy! Vậy mà đã muốn gả cho người có tiền rồi? Cái loại không có tiền đồ!" Giọng điệu thay đổi, lời lẽ vô cùng nghiêm túc, "Thế nào cũng phải gả cho người có tiền có quyền mới nguyện ý."
Hoa Nguyệt kêu thảm thiết một tiếng, "Đau lắm đó!"
Tiểu Chu gõ một cái nữa mạnh hơn, "Nhớ đấy, muốn gả phải gả cho người có tiền có thế!"
Đây là quả báo giáng xuống à? Tuy nói Phương Hoa Nguyệt yêu tiền như mạng sống, nhưng cái này cũng chỉ là điều xấu nhỏ thôi mà, sao nhanh như vậy đã có sấm sét đánh xuống?
"Đoàng" một tiếng, vệt sét hiện lên, xé rách màn trời đen kịt, gió táp vào trên cửa sổ làm cái thanh gạt bên ngoài rơi ra, đập vào kính cửa sổ ào ào, ông trời không có mắt, giữa trưa lúc mọi người góp tiền tổ chức sinh nhật, vẫn trời trong gió nhẹ, xuân quang xán lạn. Thế mà vừa bước xuống dưới này lại nổi lên cuồng phong mưa gió, thiên tượng như muốn sụp đổ xuống rồi. Mưa mãi đến tận lúc muộn, đổi ca trực với đồng sự, cũng không thấy có chút khả năng tạnh mưa. Quan sát trời mưa bên ngoài, xem ra giờ trở về lại ướt sũng.
Có nên bỏ một đồng bắt xe kéo về không? Nên? Không nên? Nên? Không nên? Kịch liệt đấu tranh tư tưởng... Một đồng bạc... Một đồng bạc có thể ăn một bát mì thịt băm chua cay thơm nức mũi, một đồng bạc có thể mua nửa hộp bánh bích quy, một đồng bạc có thể mua một cân xoài... Một đồng bạc có thể làm nhiều việc lắm, vẫn nên đội mưa chạy về nhà thì hơn, dù sao cũng không xa.
Tiện tay cầm một xấp báo dày ở phòng trực ban của y tá, đội trên đầu rồi chạy vọt vào trong màn mưa. Mưa rào tầm tã, đúng là mưa rào tầm tã, như kiểu bốn phương tám hướng có người cầm chậu nước tạt thẳng vào người, toàn thân bị tạt ướt nhẹp. Ba chân bốn cẳng nhảy qua một vũng nước đọng, đột nhiên nghe tiếng phanh xe gấp, một chiếc ô tô đen bóng sáng sủa ở sau lưng cô, phanh gấp chỉ cách tầm một mét. Hoa Nguyệt nheo mắt nhìn, im hơi lặng tiếng đến mức tới gần cũng không nghe thấy tiếng động cơ xe, hình như là mọit nhãn hiệu nổi tiếng. Quả nhiên, là Chevrolet đời mới năm nay. A... Kẻ có tiền! Hai mắt sáng ngời có hồn, thế mà lại là Chevrolet đời mới năm nay, nhất định là người có tiền.
Cửa kính ghế sau xe từ từ hạ xuống, cô nhìn thấy một gương mặt anh tuấn."Tiểu thư, cô không sao chứ?" Giọng nam âm trầm dịu dàng, như nghe thấy cánh chim thiên sứ vỗ cánh trong không trung vậy, nghe thấy cả bồn hoa sau lưng phát ra âm thanh luôn rồi. Phương Hoa Nguyệt nghe thấy tim trong lồng ngực mình đập thình thịch vừa vội lại nhanh. Hoàng tử Chevrolet! Hoàng tử ngồi trong chiếc Chevrolet màu đen bóng. Mưa bụi bay lả tả, như mấy cái cảnh lãng mạn trong phim tình cảm trên màn bạc. Cô gạt mái tóc buông thõng ướt đẫm trước mặt, ngọt ngào cười: "Tôi không sao..."
Còn chưa kịp để lộ ra hai núm đồng tiền trên má thì phía sau lưng đột nhiên có một cánh tay duỗi ra kéo cô một phát. Ngay lập tức có một chiếc ô màu đen che trên đầu cô, ngăn trở mưa bụi lãng mạn. Hoa Nguyệt nhìn lại, hai đôi mắt trừng trừng lạnh lùng nhìn nhau, "Ơ. Ba Đồng Rưỡi, tại sao lại là anh?"
Hôm nay trời mưa gió khó đoán, đầu tiên là ông trời không có mắt, mưa to gió lớn vào đúng sinh nhật hai mươi tuổi, còn bị xối nước ướt sũng. Khó khăn lắm mới mang bộ dạng đáng yêu ướt sũng gặp gỡ hoàng tử phong độ nhẹ nhàng ngồi trong xe Chevrolet, hết lần này tới lần khác cái tên Ba Đồng Rưỡi này lại xuất hiện phá rối. Trông thấy gương mặt tuấn lãng kia lại khiến Hoa Nguyệt bực mình, "Tiểu tử thối, sao anh lại ở đây?"
Anh nhàn nhạt nói: "Nơi này là bệnh viện, đương nhiên tôi tới thăm bệnh nhân." Cô nghiêng đầu đi, trơ mắt nhìn xem kia con xe Chevrolet bóng loáng kia lái ra cổng bệnh viện. Ôi... ôi...
Tức giận nhìn chằm chằm tên nhóc trước mặt! Mỗi lần nhìn thấy anh là mất cả vui, anh là một tên ôn thần. Mỗi lần anh đến, đều đúng vào lúc bệnh viện đang náo loạn bận rộn. Thế nhưng cả một khoa y tá mấy người kia đều rất thích anh, rảnh rỗi không có việc gì là lại thích nói chuyện với anh. Anh cũng thích tham gia náo nhiệt, thấy các cô loay hoay xoay quanh, hết lần này tới lần khác đợi lúc tan ca mời bọn họ ăn kem, ăn mì, ăn dưa ngọt... Cho nên mỗi lần vừa thấy anh, người người đều cao hứng bừng bừng, hận không thể lập tức tan ca.
Anh thấy cô dùng ánh mắt giống như muốn khoét ra hai lỗ thủng xuyên qua mình, không khỏi buồn cười, "Cô có vẻ giống như có mối thù truyền kiếp với tôi nhỉ." Cô nghiến răng nghiến lợi, đương nhiên là có thù, từ cái ngày mượn của cô ba đồng rưỡi đó trở đi, bọn họ đã kết thù rồi.
Buổi chiều oi bức đó, Hoa Nguyệt từ nhà đi đến bệnh viện, mồ hôi đầm đìa. Mặt trời gay gắt, như muốn sấy khô giọt nước cuối cùng trong cơ thể. Đúng lúc miệng đắng lưỡi khô, nhất thời không chịu được chạy đến quán nhỏ cạnh bệnh viện, mua một chai nước ngọt xa xỉ. Ừng ực một hơi uống hết nửa bình, mát mẻ cả tâm hồn. Hài lòng liếm mép, cảm khái nghĩ, ba đồng tiền quả nhiên là ba đồng tiền... Ba đồng tiền nước ngọt, so với năm đồng tiền uống trà lạnh mát mẻ hơn nhiều. Như là bị trời trừng phạt sự xa xỉ bộc phát này, sau lưng đột nhiên một giọng nói truyền tới: "Thật sự xin lỗi, tiểu thư, có thể cho tôi mượn ba đồng bạc rưỡi được không?"
Nói thực ra, lần đầu tiên nhìn thấy Ba Đồng Rưỡi, ấn tượng đối với anh cũng thực sự không tồi. Có cái từ gì để hình dung ấy nhỉ? Ngọc thụ lâm phong... Dáng người anh thẳng tắp, nhanh nhẹn đứng đó, đúng là ngọc thụ lâm phong. Nhất là khi anh mỉm cười, hai mắt đen láy như bóng đêm hình như chiếu lên ánh sáng, một hàm răng trắng đều, làm nụ cười của anh càng thêm trong toả sáng, "Thật ngại quá, tôi mua gói thuốc lá, nhưng không mang tiền."
Suýt chút nữa mắt tối sầm lại rồi ngã xuống đất, anh tuấn như vậy, đẹp trai như vậy mà trên người không có tiền? Thật sự phung phí của trời, cô bị ma quỷ ám, nhất định là bị ma quỷ ám, mới có thể thần sai quỷ khiến cho vay ba đồng rưỡi thật. Mỗi một lần nghĩ tới ngày đó, liền tức giận, đau lòng nhức óc, chắc chắn lúc ấy mình bị ma quỷ ám. Mình luôn luôn cảnh giác tiết kiệm, nói không dễ nghe thì chính là keo kiệt. Đúng, cho tới bây giờ tự xưng là keo kiệt luôn đấy.
Hậu quả của việc nhất thời bị quỷ ám cho vay ba đồng rưỡi chính là, buổi chiều hôm đó mình trong lúc đi làm, Ba Đồng Rưỡi đột nhiên xuất hiện ở cửa phòng y tá, tự nhiên gây nên một trận đại loạn tưng bừng. Nghĩ mà xem, một đám con gái như lang như sói...À quên, là như hoa như ngọc, đột nhiên nhìn thấy một vị soái ca ngọc thụ lâm phong, mặc dù mình ghét tên tiểu tử thối này, nhưng vẫn phải thừa nhận là dáng dấp của anh nhìn không tệ. Đám y tá như hoa như ngọc kia bị hoa mắt mê muội, cuối cùng là Tiểu Chu hỏi: "Tiên sinh, xin hỏi có chuyện gì không?"
Anh mỉm cười, nụ cười giống như mặt trời rực rỡ bên ngoài chiếu vào người, "Xin hỏi ở đây có vị tiểu thư tên Phương Hoa Nguyệt không?"
Tiểu Chu vẫn kiên trì hỏi: "Anh tìm Phương Hoa Nguyệt có chuyện gì?"
"Buổi trưa hôm nay tôi mượn cô ấy ba đồng bạc rưỡi, giờ tới trả lại cho cô ấy."
Chính là câu nói này! Chính là vì câu nói này đẩy cô vào chỗ vạn kiếp bất phục! Vạn kiếp bất phục! Cũng bởi vì một câu nói kia, người được mệnh danh Đệ nhất mỹ nhân sứ bệnh viện đa khoa Giang Sơn (bởi vì vắt cổ chày ra nước, cho nên từ trước đến nay bị đồng sự gọi đùa là mỹ nhân sứ), không quan tâm cái này lắm, dù sao so với "gà trống sắt" nghe còn đỡ hơn nhiều... Đường đường là Đệ nhất mỹ nhân sứ, lại bị một soái ca phá hoại châm ngôn sống "vắt cổ chày ra nước". Thanh danh bị huỷ hoại, hủy hoàn toàn. Thế mà lại sa đà vào nhan sắc rồi cho vay ba đồng bạc rưỡi. Còn có lý do gì để biện minh cho việc này? Còn có nguyên nhân gì, đương nhiên là vì sa đà vào nhan sắc! Bị mê hoặc nên mới có thể thay đổi bản tính mỹ nhân sứ, vậy mà lại cho mượn số tiền lớn như vậy, tận ba đồng rưỡi. Ba... đồng... rưỡi...
Các đồng nghiệp tiếng cười trộm bên trong, ba đồng bạc rưỡi trên tay anh bị cô giật lấy, lạnh lùng nói: "Anh có thể đi!"
Hết lần này tới lần khác còn không chịu thức thời, "Cảm ơn cô, Phương tiểu thư, lúc ấy tôi thật sự xấu hổ quá, ngại quá tan tầm có thể mời cô đi ăn ăn hoa quả lạnh được không?"
Hoa Nguyệt đảo mắt một vòng, "Bản tiểu thư không hứng thú."
Tiểu Chu ở bên cạnh chỉ sợ thiên hạ chưa đủ loạn, chen mồm vào nói, "Hoa Nguyệt của chúng tôi cứu anh trước biển lửa, chẳng lẽ mời ăn hoa quả lạnh thì coi như xong rồi? Muốn mời được thì phải mời ăn đồ Tây!"
Hừm, tiểu tử thối, đừng ỷ vào dáng dấp đẹp trai thì vọng tưởng bắt chuyện. Nhất thời lương thiện cho vay tiền đã là mười phần sai, há có thể cho anh ta thêm cơ hội. Giờ mà đồng ý lời mời, còn không bị cả đám đồng sự cười chết mới là lạ? Cười cô vậy mà sa vào sắc đẹp, đồng ý cả một kẻ trên người không có nổi ba đồng rưỡi theo đuổi? Đừng nói mời ăn đồ Tây, mời ăn đồ Đông cũng không thèm.
Kết quả tên chết tiệt này dính người như da trâu, thường thường xuất hiện tại trong phòng y tá. Vóc người có chút đẹp trai thật tốt, không bị người ta chán ghét, cho dù ai nhìn khuôn mặt khí khái tuấn lãng kia cũng không thể nào tức giận nổi, anh ta lại rất biết sử dụng thủ đoạn giành lấy niềm vui của con gái, mỗi lần đều nói là ơn huệ nhỏ, mời ăn cái này, ăn cái kia. Kết quả thu mua lòng người, thu mua cho các cô gái hướng về phía anh ta, mỗi lần anh vừa đến là có người ý tứ sâu xa gọi ầm lên: "Hoa Nguyệt! Hoa Nguyệt! Ba Đồng Rưỡi lại tới!" Cái biệt hiệu này là đám y tá cả khoa thay anh đặt, cái biệt hiệu này khiến cô vô cùng nhục nhã. Mỗi lần nghe được là như đang nhắc nhở mình, mình một đời quang minh đều bị hủy trong lòng bàn tay tên đáng ghét này.
Ví dụ như hôm nay, anh ta lại đột nhiên xuất hiện, mưa lớn như vậy, còn ung dung cầm ô, bày ra tư thế xuất hiện kịp thời thay cô che mưa. Cho rằng mình là ai? Hứa Tiên? Đáng tiếc cô không phải Bạch Tố Trinh. Hoặc là làm xà tinh có khi lại tốt, hung hăng cắn anh ta một cái, khiến anh mười năm nhìn thấy dây thừng còn phải sợ, không dám xuất hiện ở đây nữa. May là giờ cũng tan tầm, không cần nghe đám kia ồn ào. Chẳng qua theo thường lệ hung dữ nguýt với anh một cái, "Nhìn anh nhàn rỗi nhỉ? Suốt ngày chạy vào bệnh viện chúng tôi, làm cái gì vậy? Rảnh rỗi đến mức không cần đi làm à?"
Anh đáp: "Tôi ở trong hải quân...hiện giờ đang nghỉ phép, tàu chiến được đưa đi tu sửa, toàn hạm đều nghỉ."
Nghe nói trong quân đội phúc lợi rất tốt, nghỉ phép vẫn có lương đầy đủ. Hoa Nguyệt thèm nhỏ dãi, lập tức lấy lại tinh thần, không vui vẻ, "Đang nghỉ phép sao ngày nào cũng chạy vào bệnh viện? Anh có bệnh à?"
Anh cũng không tức giận, chẳng qua trong lúc tươi cười, bất tri bất giác trộn lẫn một tia u buồn, "Tôi cũng hi vọng người bị bệnh là tôi." Trước giờ anh cười đều như ánh nắng, chỉ có lúc này giống có mây đen lướt qua, cô cũng bất tri bất giác hỏi: "Là thân nhân của anh à? Bệnh rất nghiêm trọng sao?" Anh khẽ gật đầu một cái, đột nhiên cảm thấy lúc này rất đồng cảm với anh, nhịn không được lại hỏi: "Ở bệnh viện chúng tôi à, khoa nào vậy? Có muốn tôi giới thiệu bác sĩ quen kiểm tra chu đáo một chút?"
Thanh âm của anh hơi thấp, "Đã chẩn đoán là ung thư biểu mô lúc đầu."
Trong tâm cô sinh ra một tia thương hại, thân nhân gặp điều bất hạnh so với mình bất hạnh còn đau lòng hơn, là người mình thương yêu nhất, trơ mắt nhìn lại bất lực, cô hiểu loại bất lực đó. Dù bên ngoài mưa ào ào rơi, vội vàng táp trên mặt đất, bốc lên từng bong bóng nước. Dù tiếp theo lại trở lại yên tĩnh lạ thường.
Cô nhẹ nhàng ậm ờ một tiếng, miệng lưỡi vụng về an ủi nói: "Anh đừng buồn, người hiền tự có thiên tướng."
Anh nhanh chóng vui vẻ: "Cảm ơn, chuyên gia cũng nói sau khi giải phẫu đã thuận lợi hết rồi, hi vọng không tái phát thôi." Đột nhiên hỏi: "Mùa hè mưa lớn như vậy, sao không mang ô?"
Hoa Nguyệt oán giận bất bình: "Có trời mới biết, trời đúng là bị thần kinh!" Lời còn chưa dứt, bỗng nhiên tia chớp lóe lên, hoa mắt, một đường sét dường như ngay trước mắt, chấn động đế màng nhĩ hai tai đều vang lên ong ong.
Anh tay mắt lanh lẹ: "Cẩn thận!"
Cô lảo đảo bị anh kéo ra, sau lưng cách đó không xa một cây đại thụ ầm ầm ngã xuống, mùi khét lẹt bốc lên, sét đánh xuống chỗ gần như vậy, nếu gần thêm chút nữa, không dám nghĩ tiếp, tim đập loạn thình thịch, hơn nửa ngày mới thở ra một hơi, chỉ cảm thấy hãi hùng khiếp vía. Tự lẩm bẩm: "Sau này không nói hươu nói vượn nữa, không sẽ bị thiên lôi đánh xuống." Anh bật cười, chỉ cảm thấy anh cười làm hơi thở chạm vào tai hơi nhột, lúc này mới đột nhiên phát hiện mình còn đang bị anh ôm trong lồng ngực, trên người anh có mùi nước cạo râu cùng hương thuốc lá bạc hà dễ chịu. Cô chưa từng cảm nhận được hơi thở của con trai gần đến như thế này. Trong lòng như có một trăm con thỏ chạy tán loạn, đỏ mặt tránh, anh cũng chợt nhận ra, ngượng ngùng buông lỏng tay.
Chẳng biết tại sao có chút ngại, "Tôi về đây."
Anh không chút nghĩ ngợi đưa cái ô trong tay, "Thế thì cô cầm cái ô này về đi, cô mà đội mưa về thế này kiểu gì cũng bị bệnh."
Phương Hoa Nguyệt cực kỳ mất hứng, "Ây! Hôm nay sinh nhật tôi! Anh đừng rủa tôi có được không?"
Ánh mắt của anh đột nhiên sáng lên, "Hôm nay sinh nhật cô à? Tôi mời cô đi ăn mì trường thọ được không?"
Cô bật thốt lên đáp: "Đương nhiên không được!"
Anh tự sờ sờ cái mũi, "Vậy tôi tiết kiệm được năm đồng bạc."
Hừ, tiểu tử chết tiệt, biết anh là hư tình giả ý, dựa vào cái gì để anh tiết kiệm tiền được chứ? Anh suốt ngày nói cái gì mà 'chuyện nhỏ', dỗ ngọt mọi người quý mến, mỗi ngày khảng khái dùng tiền thu mua lòng người, thay anh ta tiết kiệm tiền làm cái gì? Một ý niệm trong đầu nảy ra, nở nụ cười chân thành, "Tôi muốn ăn thêm mì trứng thịt băm."
Thêm trứng chần nước sôi sau khi ăn mì thịt bằm quả thực rất ngon, Hoa Nguyệt hít một hơi thật sâu, mùi thơm này! Thật là thơm! Dương dương đắc ý nói với anh: "Trong vòng năm quanh con phố này, tất cả các tiệm mì tôi đều nếm qua hết rồi, tiệm nhà này thịt băm nhiều nhất, thơm nhất, sợi mì cũng chân thực nhất!"
Quả thật là chân thực, một bát mì trứng trần thịt băm trải vào trong bụng, tràn đầy trong dạ dày, tâm tình cũng tốt hẳn lên. Không uổng công làm việc thiện. Mưa ngớt, đã mỏng như sợi lông bò, mịt mờ dưới đất, như sương như khói. Đá vụn bên đường đều ướt sũng, bên đường có người bán hoa phong lan, trên cả con đường đều nhấp nhô những cây hoa mai. Anh dừng lại mua một cành đưa cho cô, cô vui vẻ, nhận lấy rồi tươi sáng mỉm cười, "Thơm quá!" Nhịn không được hỏi anh: "Bao nhiêu tiền một nhánh vậy?"
Anh nói: "Rẻ lắm, có một hào thôi." Cô mừng khấp khởi nhưng vẫn nói: "Xa xỉ, lần sau không mua." Khóe môi của anh hiện lên ý cười, cô cũng trợn mắt nhìn anh một cái, "Một hào tiền có thể mua rất nhiều thứ đấy." Anh nói khẽ: "Một hào có thể mua cho em vui vẻ, vậy cũng đáng." Hoa Nguyệt nhịn không được, đuôi lông mày trên khóe mắt lộ ra ý cười, đèn đường hai bên sáng lên, trên những cọng tóc của anh đều là những hạt mưa li ti, giống như mấy hạt ngọc nhỏ xíu, ánh mắt của anh cũng toả ra ánh sáng rạng rỡ.
Cô nói: "Mẹ tôi ngàn vạn khổ sở nuôi tôi và chị gái lớn lên, tôi biết mỗi một đồng tiền đều là mồ hôi và máu, tôi biết mỗi một đồng tiền đều có công dụng của nó, hiện tại chị gái đã lấy chồng. Tôi cũng tốt nghiệp trường y tá, có thể kiếm tiền, tôi có cái nguyện vọng, hi vọng có một ngày có thể tích đủ tiền, có thể mua một căn nhà nhỏ, có một cái sân nhỏ, để mẹ có thể tắm nắng ở trong sân, trồng hoa, không phải giống bây giờ, chen chúc ở trong căn hộ chật hẹp ẩm ướt, mỗi ngày trên ban công chỉ có thể nhìn thấy ánh nắng ba tiếng đồng hồ."
Không biết mình bị làm sao vậy, những điều này giấu ở trong lòng, chưa từng nói cho bất cứ ai nghe, thế nhưng hết lần này tới lần khác nói cho anh. Anh vẫn ôn hoà như thế, giống một người biết lắng nghe nhất trên đời, để cô bất tri bất giác nói, vô cùng êm tai. Cô nói nhiều như vậy, hết nói mấy chuyện vui vẻ trong bệnh viện, các đồng nghiệp đáng yêu, lại kể mấy chuyện nhỏ nhặt vụn vặt trong nhà, cô vừa nói mặt mày hớn hở, anh cũng nghe say sưa. Cuối cùng Hoa Nguyệt đột nhiên buồn cười, "Ây da, Ba Đồng Rưỡi, tôi còn chưa biết tên anh là gì."
Anh cũng cảm thấy buồn cười, bỗng nhiên chững chạc đường hoàng đưa tay ra, "Phương tiểu thư, hân hạnh gặp mặt, tôi là Trác Chính. Trác hoạt đích trác, chính thường đích chính*." Cô buồn cười cùng anh bắt tay, "Hựu trác hoạt hựu chính thường đích tiên sinh, hân hạnh." Ngừng lại một cái, cô hỏi: "Anh họ Trác à? Cái họ này đặc biệt thật." Trên mặt anh bỗng nhiên lướt qua một tia bóng tối, "Kỳ thật tôi không phải họ Trác." Anh thẳng thắn nhìn cô, "Tôi lớn lên trong cô nhi viện, mẹ nuôi của tôi họ Trác. Cách đây không lâu... Cách đây không lâu tôi mới nhận lại được cha mẹ ruột, mẹ đẻ tôi họ Nhâm. Tôi nghĩ tôi có lẽ cũng là họ Nhâm. Cha của tôi... có lẽ mãi mãi không thể công khai thừa nhận thân phận của tôi."
(*Trác hoạt đích trác, Chính thường đích chính: Đại khái hiểu là xuất chúng, ngay thẳng.)