Edit: tịch lạc. (wattpad: tichlac230123)Dây xích nhỏ màu vàng rực rỡ, trên đó còn có hoa văn tinh xảo. Dây xích quấn quanh tay Hề Khanh Trần như chiếc vòng tay xinh đẹp... Nhưng đẹp hơn nữa cũng là dây xích xích người.
Thịnh Ý mím môi khô một chút, cẩn thận kéo sợi xích trên cổ tay, không động đậy không nói gì nhưng nó vẫn phát ra tiếng leng keng, cô sợ tới mức ngồi thẳng lưng, vẻ mặt vô tội tỏ vẻ mình không làm gì.
Vẻ mặt Hề Khanh Trần bình tĩnh, tựa như cũng không để ý, chậm rãi đi về phía cô: "Đây là khóa Như Ý, cho dù thần khí thượng cổ cũng không cắt được, chỉ có chìa khóa mới có thể mở."
"Còn chìa khóa đâu?" Thịnh Ý tò mò.
Hề Khanh Trần ngồi xuống bên giường, tầm mắt dừng lại trên ngón chân trắng nõn của cô. Thịnh Ý nhận thấy ánh mắt chàng, hơi ngượng ngùng giấu chân vào y phục.
"Ở chỗ ta." Hề Khanh Trần rời mắt, trả lời câu hỏi của cô.
Thịnh Ý cạn lời: "Ta biết ở chỗ chàng... Vậy chàng có mở giúp ta không?"
Hề Khanh Trần im lặng không nói.
Thịnh Ý cũng im lặng theo, sau khi nhìn thẳng vào chàng một lúc, cô bắt đầu quan sát hắn.
Khí sắc của chàng cũng không tệ lắm, trên người cũng không có vết thương, mặt mày và khí chất cũng giống như khi chàng ở động phủ Chử Phi, nhưng nốt ruồi trên lông mày lại không thấy đâu.
"Thất vọng lắm sao?" Hề Khanh Trần vẫn nhìn cô chằm chằm, đương nhiên bắt được chút kinh ngạc lóe lên của cô.
Thịnh Ý lấy lại tinh thần: "Không, không có."
"Ta không có nốt ruồi này." Hề Khanh Trần sờ lông mày mình, thì thầm: "Có phải không giống hắn không?"
Thịnh Ý im lặng một lát: "Chàng vốn không giống hắn."
Không giống chút nào, dù ban đầu cô hiểu sai thân phận chàng, nhưng chưa bao giờ nhầm chàng với Cố Kinh Thời.
Hề Khanh Trần nghe lời an ủi này, ánh mắt bỗng lạnh xuống: "Ngay cả tư cách giống hắn ta cũng không có?"
Thịnh Ý: "?"
"Thịnh cô nương, làm người không thể quá thiên vị." Hề Khanh Trần lạnh lùng nói.
Quả thực Thịnh Ý không biết nên nói gì, một lúc lâu sau mới an ủi: "Chàng là tốt nhất, không cần giống người khác."
"Nói dối." Hề Khanh Trần không bị lừa.
Thịnh Ý bất đắc dĩ: "Thật đấy, chàng tốt nhất."
"Trước kia nàng cũng lừa ta như vậy." Hề Khanh Trần nhìn cô chằm chằm: "Kết quả lừa xong nàng lập tức bỏ chạy."
Thịnh Ý: "..."
Sau khi vào ảnh cảnh, người trong ảo cảnh của mình thường quên hết quá khứ, nhưng Hề Khanh Trần không giống vậy, chàng... Nhớ rõ mọi thứ.
Hề Khanh Trần thấy cô không nói gì hồi lâu, cho rằng mình nói trúng, mặt tức giận như có như không: "Bây giờ ngay cả lừa ta nàng cũng không chịu."
Thịnh Ý ở ảo cảnh với chàng chín trăm năm, hay là lần đầu tiên thấy chàng có cảm xúc sống động như vậy, trong phút chốc không biết nên trả lời thế nào, chỉ có thể thuận theo lời chàng: "Chàng muốn ta lừa chàng?"
"Nàng còn muốn lừa ta?" Hề Khanh Trần tức giận bật cười.
Thịnh Ý: "... Ta không có ý đó?"
Dường như Hề Khanh Trần cũng nhận ra giữa họ không vui, nhíu mày đột nhiên hỏi: "Có phải ngày thường nàng và Cố Kinh Thời luôn có chuyện để nói không?"
Thịnh Ý nhìn chằm chằm mắt chàng, trong lòng bỗng suy nghĩ. Tất cả mọi thứ trong ảo ảnh được tạo ra từ người trong đó, từng ngọn cỏ cành cây đều cho chấp niệm chàng tạo thành, nếu cô muốn rời khỏi ảo cảnh càng sớm càng tốt thì phải làm chấp niệm chàng biến mất, để chủ nhân ảo cảnh tình nguyện thả mình rời đi.
Mà chấp niệm của Hề Khanh Trần... Thịnh Ý hơi chột dạ.
"Vì sao không trả lời ta?" Hề Khanh Trần bướng bỉnh truy hỏi.
Thịnh Ý vội vàng vuốt lông: "Ta và hắn không có chuyện để nói."
"Ta không tin."
Thịnh Ý: "... Thật đấy."
"Nàng luôn gạt ta." Hề Khanh Trần thản nhiên nhìn cô: "Ta sẽ không tin nàng nữa."
Thịnh Ý im lặng ba giây: "Thật ra ta với hắn có rất nhiều chuyện để nói."
"Quả nhiên là thế." Hề Khanh Trần tức giận đến mức khóe mắt đỏ lên.
Thịnh Ý: "... Dù sao chàng cũng chỉ muốn nghe mấy lời mình muốn nhỉ?"
Chưa dứt lời, tầm nhìn của cô rơi vào người chàng. Đây là lần đầu tiên cô thấy Hề Khanh Trần mặc y phục màu đen, áo choàng chật hơn pháp y lúc trước một chút, cổ tay nhỏ lại, eo thon nhỏ, đầu đội ngọc quan, có khí phách giang hồ.
Rất lạ, rất mới mẻ.
Thịnh Ý nhìn Hề Khanh Trần khác trước đây, cuối cùng cũng hiểu vì sao có một số cặp vợ chồng lại thích nhập vai.
"Thích à?" Hề Khanh Trần nhìn thấu suy nghĩ của cô.
Thịnh Ý chớp mắt: "Nếu ta nói thích, có phải chàng sẽ giận không?"
Đây là trang phục yêu thích của Cố Kinh Thời.
Hề Khanh Trần cụp mắt, nhẹ nhàng nắm tay cô, lòng bàn tay chàng vẫn quấn mấy vòng xích, khi nắm chặt ngón tay cô thì xích ở giữa, Thịnh Ý nhíu mày theo bản năng.
Hề Khanh Trần nhìn ra cô mất tự nhiên, đáy lòng sinh ra cơn giận, lại cố gắng kiềm chế. Thịnh Ý nhận ra vẻ mặt chàng không đúng, chỉ có thể thả lỏng, yên lặng nhìn chàng.
"... Ta từng nói." Mắt chàng đen tối, hận thù khiến giọng chàng khàn khàn: "Nếu nàng dám phản bội ta, ta sẽ nhốt nàng lại, cả đời cũng không thả."
"Tôi biết." Thịnh Ý bình tĩnh nhìn chàng.
Hề Khanh Trần nghiêng người về trước, im lặng nhìn ánh mắt cô. Hai người đã không gần gũi như vậy một thời gian dài, có thể cảm thấy rõ hơi thở của nhau. Hơi thở của Hề Khanh Trần cũng dịu dàng như con người chàng vậy, mỗi hơi thở đều tươi mát như cỏ cây.
Không biết bao lâu sau, nụ hôn chàng rơi xuống giữa lông mày cô, lưu luyến đi xuống, nhưng khi sắp chạm vào môi cô, chàng im lặng một lúc, sau đó hôn cằm cô. Thịnh Ý hơi ngẩn người, nhanh chóng phản ứng lại, chàng hận cô nên không muốn hôn môi.
Cô thở dài: "Xin lỗi."
Hơi thở Hề Khanh Trần bỗng dồn dập: "Đừng xin lỗi ta, ta ghét nàng xin lỗi!"
Mỗi lần cô xin lỗi, chàng sẽ bị bỏ rơi lần đó, bây giờ chàng hận hai chữ ấy đến tận xương tủy. Thịnh Ý không ngờ một câu xin lỗi của mình lại khiến chàng kích động như vậy, đang định dỗ vài câu ngon ngọt thì chàng bỗng quay mặt đi.
... Đây là từ chối giao tiếp. Thịnh Ý thở dài trong lòng, nhưng cũng không biết nên dỗ dành người khác như thế nào.
Ngoài cửa sổ bỗng mưa rền gió dữ, căn phòng chìm trong bóng tối, Thịnh Ý không thấy rõ mặt Hề Khanh Trần, nhưng lại cảm nhận được sự tồn tại của chàng. Tiếng sấm từng đợt, mưa gió hòa thuận, thế gian vạn vật sống lại.
Đầu óc Thịnh Ý choáng váng không biết là đêm hay ngày, Hề Khanh Trần lại đột nhiên nhìn cô.
"So với Cố Kinh Thời, ta thế nào?" Hắn hỏi.
Thịnh Ý: "..." Hình như mấy lúc này tiên sĩ luôn muốn hỏi mấy câu vi diệu như thế.
Thịnh Ý đã quen chuyện này, chỉ miễn cưỡng nhìn chàng, sau đó ôm cổ chàng chủ động hôn lên.
Khi sắp hôn lên môi chàng, Hề Khanh Trần bướng bỉnh nghiêng đầu, Thịnh Ý bình tĩnh cầm cằm chàng quay lại, sau đó hôn lên môi chàng.
"... Nàng không trả lời câu hỏi của ta, đến loại chiêu này cũng dùng." Giọng Hề Khanh Trần khẽ run, đầy oán hận.
... Loại nào? Thịnh Ý im lặng một lát: "Nếu ta nói ta và Cố Kinh Thời chưa xảy ra chuyện gì, có phải chàng không tin không?"
"Ừ."
"Vậy còn gì để nói chứ?" Thịnh Ý bật cười: "Ngay cả chuyện này chàng còn không tin thì càng không tin chuyện ma quỷ như hắn không bằng chàng."
"Thì ra hắn không bằng ta là chuyện ma quỷ." Hề Khanh Trần bình tĩnh nhìn cô chằm chằm."
Thịnh Ý: "..." Ảo giác có thể gợi lên tính ác nhất của con người, cũng có thể khiến người khác mất khống chế. Không ngờ người khác mất khống chế là giết người phóng hỏa, còn tiên sĩ chuyên tâm làm oán phu, hơn nữa còn cực kì chuyên nghiệp, vô cùng thành thạo.
Mặc dù cô nên áy náy tự trách, nhưng mà... Không được, khiến người ta đau quá.
Thịnh Ý ỷ sau khi ra khỏi ảo cảnh chàng sẽ quên sạch những chuyện ở đây, cô đẩy chàng sang một bên, tháo trâm cài chàng để mái tóc dài rũ xuống, sau đó im lặng nhìn chàng.
Ánh mắt thẳng thừng của cô hút lòng người, như một khối bạch ngọc thượng hạng đẹp đến mức người ta rung động. Hề Khanh Trần tràn đầy oán niệm nhưng vẫn hơi thất thần, lúc phản ứng lại cô đã cầm tay chàng.
Chàng nhíu mày, sầu não với thái độ của cô lúc này. Chàng thà cô hung dữ một chút chàng trả thù mới được tự nhiên, nhưng bây giờ trông cô thế này, chàng chỉ cảm thấy như đánh vào bông.
"Ngoan quá." Thịnh Ý không nhịn được cười.
Ánh mắt Hề Khanh Trần đột nhiên tối sầm, Thịnh Ý ngẩn người, bỗng nhận ra hỏng rồi.
Cô cười gượng định làm dịu bầu không khí thì lập tức mất quyền kiểm soát.
Mưa lớn suốt ba ngày, cửa ra vào và cửa sổ tẩm điện cũng đóng hết ba ngày. Mãi cho đến sáng sớm thứ tư, khi ánh sáng mặt trời rọi vào phòng qua khe cửa sổ, cuối cùng Hề Khanh Trần cũng đi chân trần xuống giường, mở cửa ra vào và cửa sổ.
Không khí trong lành thổi vào phòng, thổi mùi khó nói kia đi.
Thịnh Ý ngọ ngoạy nhìn ra non xanh nước biếc bên ngoài, ôm gối ngủ say. Hề Khanh Trần quay đầu lại nhìn khuôn mặt yên tĩnh của cô, ánh mắt dịu dàng không biết đang nghĩ gì.
Đọc ở wattpad nheeeeeeThịnh Ý cũng không biết mình ngủ bao lâu, chỉ biết khi tỉnh lại bên ngoài vẫn là sáng sớm.
"Tỉnh rồi?"
Thịnh Ý nhìn theo tiếng nói thì thấy Hề Khanh Trần đứng ở trước cửa sổ, đang bình tĩnh nhìn cô. Suýt nữa thì cô cho rằng lúc này bọn họ vẫn ở ba gian nhà ngói rách nát ở thôn Thịnh Gia.
Ký ức của một người rất kỳ lạ, một khi đã ghi nhớ ánh mắt của người nào đó, dù sau này trải qua nhiều ít chuyện, chỉ cần ánh mắt chàng nhìn bạn, sẽ lập tức kéo bạn về quá khứ.
"Tiên sĩ." Thịnh Ý cười cười: "Ta hơi đói."
Hề Khanh Trần nhìn khuôn mặt nở nụ cười của cô, im lặng một lúc sau đó cắt hư không lấy chút thức ăn cho cô.
Thịnh Ý cố gắng kéo chăn lên, lúc này mới lắc lắc xích trên cổ tay, tiếng leng keng vang lên, cô hỏi: "Có thể tháo cái này cho ta không?"
"Ta đã nghĩ đến việc xây dựng một động phủ tối tăm." Hề Khanh Trần trả lời câu hỏi: "Không có âm thanh, không có ánh sáng, không có gì cả. Nàng ở đấy lâu sẽ quên tất cả mọi thứ, đến khi nàng quên hết mọi thứ, ta sẽ xuất hiện trước mặt nàng, để nàng từ trong ra ngoài đều chỉ nhớ mỗi ta."
Thịnh Ý: "..."
Hai người im lặng nhìn nhau hồi lâu, Thịnh Ý dần nhận ra chàng không nói đùa. Nghĩ đến tình huống đó, Thịnh Ý hơi run rẩy, cười gượng giấu cổ tay vào chăn: "Thật ra bây giờ cũng rất tốt, ta ở đây với chàng, không đi đâu cả."
Hề Khanh Trần giơ tay vén tóc ra sau tai cho cô: "Ừ."
Thịnh Ý nhìn chàng một lát, thở dài: "Vậy chàng có thể tìm cho ta một bộ xiêm y không?"
"Có thể." Lần này Hề Khanh Trần đáp rất nhanh.
Một khắc sau, cô nhìn mình miễn cưỡng có thể che đùi mới cởi áo lót của Hề Khanh Trần ra, cam chịu thở dài.
Lại thương lượng dỗ dành người kia, đảo mắt đã qua nửa canh giờ, Thịnh Ý đói meo nhận canh trong tay Hề Khanh Trần, ăn vài ba miếng đã hết.
"Còn nữa không?" Cô trông mong nhìn hắn.
Hề Khanh Trần đưa cho cô một miếng bánh ngọt. Thịnh Ý nói cảm ơn muốn xuống giường ăn thì phát hiện đầu dây xích đã bị trói trên giường, chiều dài này không đủ để cô đến bên giường.
Cô khựng lại, lập tức bỏ cuộc ngồi trên giường ăn từng miếng bánh ngọt, ăn một nửa lại ngủ gà ngủ gật. Cũng hết cách, ngày xưa cùng phòng với chàng đều tu luyện. Lần này hoang đường ba ngày nhưng không lần nào tu luyện, cô chỉ dựa vào thể lực chống đỡ, mệt không tả nổi.
May mà trong ảo cảnh cô không mắc bệnh tim, nếu không đã sớm chết rồi.
Cuối cùng cũng ăn xong miếng bánh cuối cùng, cô ngã xuống giường ngủ thiếp đi. Hề Khanh Trần nhìn cô một lúc lâu mới dùng linh lực dọn vụn bánh ngọt rơi trên giường.
Thịnh Ý lại ngủ thêm mấy canh giờ nữa, lúc tỉnh lại mới cảm giác tinh lực khôi phục, kết quả một giây sau đã nhìn thấy Hề Khanh Trần đi về phía cô.
"... Chúng ta tâm sự đi." Cô cố gắng đánh lạc hướng hắn.
Hề Khanh Trần dùng nụ hôn ngăn chặn suy nghĩ cô.
Lại ngã xuống giường lần nữa, Thịnh Ý im lặng an ủi mình, tốt xấu gì chàng cũng đồng ý chủ động hôn cô, có thể thấy mấy ngày nay "vất vả" không uổng phí.
Không biết bao nhiêu lần... Cuối cùng Thịnh Ý cũng quen với cuộc sống không phân biệt đêm ngày này.
Phần lớn thời gian Hề Khanh Trần luôn có năng lượng vô tận, thích ôm cô, làm những việc thân mật nhất với cô, thỉnh thoảng cảm xúc lặp đi lặp lại, sẽ ép cô hỏi chàng với Cố Kinh Thời ai tốt hơn, dù cô trả lời thế nào cuối cùng cũng theo hướng không tốt.
Thịnh Ý ăn trái đắng mấy lần, quyết tâm mặc kệ chàng hỏi cái gì cũng không trả lời, kết quả vừa mới thực hiện chưa đầy một khắc đã nhìn thấy vành mắt chàng đỏ ửng, cô bỗng mềm lòng, dỗ dành vài câu lại đổi lấy một câu lạnh lùng "không tin" của chàng, sau đó lại mây mưa.
... Bỏ đi, màn kịch của trai thẳng ấy mà. Thịnh Ý thở dài, cam chịu số phận, chờ chàng hỏi thì tâng bốc chàng, khen đến mức mặt chàng đỏ ửng, không khống chế được tâm trạng mà còn mạnh miệng.
Hề tiên sĩ trong ảo cảnh thiếu đi chút kiềm chế, càng bộc lộ cảm xúc hơn, thường ngày tủi thân còn nhịn được, bây giờ không nhịn được chút nào. Chàng luôn bộc lộ bản thân chân thật nhất trước mặt Thịnh Ý, lại thường xuyên lo được lo mất, mặc dù lúc này Thịnh Ý đã bị chàng nhốt trong phòng, ngay cả giường cũng không xuống được, chàng vẫn không yên tâm.
"Ta sẽ không chạy." Thịnh Ý an ủi.
Hề Khanh Trần không tin, nhưng vẫn hôn lên mặt cô một cái.
Thịnh Ý không nhịn được cười thành tiếng, mắt cong cong nhìn chàng, Hề Khanh Trần cũng im lặng nhìn cô, nhìn một lúc ánh mắt thay đổi, không đợi Thịnh Ý phản ứng kịp, hai người lại lăn lộn.
Tỉnh táo lại, Thịnh Ý nhìn dấu vết sau lưng chàng, cảm thán dạo này sinh hoạt sa đọa quá.
Ngày qua ngày, mỗi buổi sáng tiếng chuông Càn Phong sẽ vang lên đúng giờ. Thịnh Ý tỉnh lại từ giấc ngủ, khoác cánh tay Hề Khanh Trần, hôn lên mặt chàng, Hề Khanh Trần thì bưng bữa sáng cho cô, nhìn cô ăn xong bắt đầu ngồi thiền.
Điều này đã trở thành thói quen của hai người, là sự ăn ý lớn nhất được hình thành trong thời gian ngắn.
Một buổi sáng khác, Thịnh Ý thức dậy trong tiếng chuông, mở mắt ra đã đụng phải ánh mắt Hề Khanh Trần. Cô khựng lại, in nụ hôn lên khuôn mặt chàng, đợi hắn lấy bữa sáng cho mình.
Hề Khanh Trần thuận theo lấy một ít thức ăn, đầu tiên dùng chú thanh tẩy cho cô mới đưa đồ ăn đến. Trong thời gian này Thịnh Ý dùng bữa trên giường đã quen, làm bẩn chăn chăn cũng mặc kệ, dù sao cũng có Hề Khanh Trần giải quyết.
Bữa ăn hôm nay là cháo kê và bánh bao, cũng được lấy từ nhà bếp các phong khác, mặc dù Phùng Nguyên tông được ca ngợi là tiên môn đệ nhất nhưng đồ ăn lại khá giản dị.
Thịnh Ý cắn một miếng bánh bao, vừa ngẩng đầu đã đụng phải ánh mắt Hề Khanh Trần, cô suy nghĩ rồi đưa bánh bao qua.
Hề Khanh Trần ngẩn người nhìn bánh bao bỗng xuất hiện bên miệng, không đợi chàng có động tác tiếp theo, Thịnh Ý bỗng nói "a", xoay bánh bao đưa góc chưa cắn đến trước mặt chàng: "Chỗ này chưa cắn, đừng chê nha."
Hề Khanh Trần liếc mắt nhìn cô, xoay chỗ cô cắn lại, cắn một miếng dọc theo vết cắn của cô xong mới từ từ nói: "Nàng có chỗ nào ta chưa ăn? Nếu chê thì đã chê từ lâu."
Thịnh Ý bỗng dưng nhớ lại tối qua chàng... Cả người bỗng đỏ bừng, quay mặt đi lẩm bẩm: "Sau này đừng thế nữa, đúng là loạn quá."
Tiên sĩ trong ảo cảnh không kiềm chế, đôi khi làm việc thực sự... Lẳng lơ. Cô tự xưng là người xem vô số phim ảnh mà vẫn hơi không chịu nổi.
Hề Khanh Trần nhìn xương quai xanh phiếm đỏ của cô, ánh mắt di chuyển, bỗng mất hứng thú với bánh bao. Thịnh Ý nhìn ra suy nghĩ của chàng, nhanh tay lẹ mắt nhét nửa cái bánh còn lại vào miệng chàng.
"Ăn từ từ, không vội." Cô cười gượng.
Hề Khanh Trần im lặng cầm bánh bao từ từ ăn, Thịnh Ý thấy thế cũng cầm một cái khác, hai người mặt đối mặt, im lặng ăn sáng.
"Chàng ngồi thiền đi, ta ngắm phong cảnh." Thịnh Ý duỗi người, ngồi ở đầu giường nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tẩm điện quá lớn, trên giường hầu như không thể nhìn thấy cửa phòng, bây giờ cô dựa vào cửa sổ này để giết thời gian, kết quả không biết tại sao hôm nay cửa sổ chỉ mở một nửa, phong cảnh cô nhìn thấy có hạn.
Thịnh Ý nhịn không được duỗi đầu, sau khi xác định vẫn không nhìn thấy, lập tức kéo tay áo Hề Khanh Trần bên cạnh: "Tiên sĩ, chàng có thể mở cửa sổ ra chút nữa không?"
Tất cả mọi thứ trong ảo ảnh là ảo ảnh, gió cũng vậy, cô không thể bảo gió trong ảo cảnh, chỉ có thể nhờ Hề Khanh Trần giúp.
Nhưng Hề Khanh Trần vẫn không nhúc nhích.
Thịnh Ý khó hiểu quay đầu lại, thấy chàng vẫn nhìn mình chằm chằm, bỗng lộ vẻ cảnh giác: "Ngay cả cửa sổ chàng cũng không định mở cho ta?"
Hề Khanh Trần không nói gì.
Thịnh Ý dở khóc dở cười, kéo tay chàng làm nũng: "Đừng mà tiên sĩ, trong thời gian chàng ngồi thiền, ta đều giết thời gian nhờ ô cửa sổ này đấy, nếu không nhìn thấy phong cảnh thì ta chán chết mất, tiên sĩ tiên sĩ xin chàng đấy tiên sĩ..."
Trong ảo cảnh thiếu kiềm chế đâu chỉ mỗi Hề Khanh Trần, cô không cần lo cơ thể sẽ phát bệnh bất cứ lúc nào, cũng không lo 19 năm sau sẽ tự xử lý ra sao, lại lần nữa bộc lộ bản tính vô tư.
Hề Khanh Trần bị cô lắc qua lắc về, cuối cùng cũng từ từ nói: "Chúng ta ra ngoài đi dạo đi."
Thịnh Ý ngẩn người, không thể tin vào tai mình: "Chàng... Nói gì cơ?"
"Đi dạo đi, ngắm phong cảnh." Hề Khanh Trần lặp lại.
Thịnh Ý kinh ngạc nhìn chàng, lúc lâu sau thăm dò lắc lắc xích trên tay: "Cái này làm sao bây giờ, chàng phải dùng nói dẫn ta à?"
Hề Khanh Trần không trả lời, nhưng sau khi im lặng lúc lâu, chàng lấy chìa khóa ra.
Chấp niệm của người trong ảnh cảnh biến mất sẽ cam tâm tình nguyện đưa người xông vào ra khỏi ảo cảnh.
.... Không nghĩ cũng biết chấp niệm của chàng là cô nên mới trói cô trên giường, mà bây giờ đồng ý thả cô ra... Có vẻ trói đủ rồi, chấp niệm cũng biến mất theo đỏ. Tim Thịnh Ý đập nhanh một nhịp, nhìn Hề Khanh Trần vẫn mặc một cây đen, vui sướng dần biến mất từng chút một.
Hề Khanh Trần cụp mắt, im lặng cởi xích cho cô, một tiếng đinh tai vang lên, xiềng xích rơi xuống đất lập tức biến mất, nếu không phải trên cổ tay cô còn chút dấu vết thì Thịnh Ý còn định cho rằng xiềng xích không tồn tại.
Hề Khanh Trần lại lấy váy ra, mặc dù Thịnh Ý biết vô nghĩa nhưng vẫn thay.
"Rất đẹp." Hề Khanh Trần nói.
Thịnh Ý cười cười, đột nhiên đưa tay ôm hắn.
Hề Khanh Trần hơi sửng sốt, sau khi lấy lại tinh thần, đáy mắt hiện lên tia vui sướng, đang định ôm cô thì cô buông tay.
"Tạm biệt, tiên sĩ." Thịnh Ý thở dài, chạy ra ngoài không quay đầu lại.
Khoảnh khắc bước ra khỏi ngưỡng cửa, cô từ từ nhắm mắt lại, sẵn sàng chào đón cảm giác không trọng lượng trong tưởng tượng.
Tuy nhiên không có gì xảy ra.
Thịnh Ý khựng lại, chần chừ mở mắt ra, vẫn là bầu trời kia, chuông gió nơi hành lang vẫn có góc độ như trong ảo cảnh... Không phải vẫn còn ở chỗ đó chứ?
Cô nhíu mày, cảm thấy không đúng, vì thế lùi lại hai bước quay lại ngưỡng cửa, lại nhảy hai chân ra ngoài.
Cảm giác không trọng lượng xuất hiện ngắn ngủi, chưa đợi cô nhắm mắt lại, hai chân đã chạm đất, cảm giác không trọng lượng cũng biến mất.
Không phải chấp niệm đã biến mất sao? Sao cô vẫn ở đây? Thịnh Ý điên cuồng nắm tóc, bỗng nhận ra chuyện lớn không ổn... Cô im lặng nuốt nước bọt, lúng túng quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy ánh mắt u tối của Hề Khanh Trần.
"... Sao chàng còn chưa ra, không phải nói muốn đi dạo à?" Cô cười gượng.
Mặt Hề Khanh Trần không chút thay đổi: "Nàng muốn đi đâu?"
"Đi dạo đó." Ánh mắt Thịnh Ý hoang mang.
Hề Khanh Trần bước tới, càng đến gần ánh mắt càng tối dần: "Ta không nên mềm lòng."
"Không, không nên mềm lòng gì cơ?" Thịnh Ý muốn lùi về sau theo bản năng, nhưng cố gắng nhịn xuống.
"Ta không nên mềm lòng với nàng." Hề Khanh Trần nhỏ giọng, tựa như nói cho cô nghe, lại như lẩm bẩm: "Không nên bị vẻ ngoan ngoãn giả tạo của nàng lừa gạt, mấy ngày nay nàng làm thế vì lừa ta cởi xích, ta cởi thì nàng bỏ ta mà đi."
"Không phải, ta không như thế, chàng nghe ta giải thích..." Rốt cuộc vấn đề ở đâu, chẳng phải chấp niệm của hắn là muốn nhốt cô lại sao?"
Thịnh Ý thấy ánh mắt Hề Khanh Trần ngày càng tối, trong ánh mắt luôn trong suốt có ánh đỏ mờ mờ, biết chàng tức giận mất khống chế, cứ tiếp tục như vậy chàng và mình đều sẽ gặp nguy hiểm. Cô vội đến mức đổ mồ hôi, không nghĩ ra cách giải quyết, chỉ có thể quyết tâm nhón chân hôn môi chàng.
Hề Khanh Trần bỗng dừng bước, nhưng không đẩy cô ra.
... Chiêu này hữu dụng? Thịnh Ý suy nghĩ, lén mở mắt ra một chút, đúng lúc đụng phải ánh mắt lạnh như băng.
Cô hơi sửng sốt, sau đó ánh mắt tối sầm, không biết gì nữa.
Khi tỉnh dậy lần nữa, cô đã quay lại giường, trên tay vẫn có sợi xích quen thuộc.
Thịnh Ý: "..." Không phải đã hóa hư ảo sao? Sao lại có một cái y đúc thế này.
***
Tác giả có lời muốn nói:
Tiên sĩ: Ta khó nắm bắt thế đấy.
***
Bữa giờ bận quá nên không edit được, xin lỗi mọi người nhiều nhe, từ nay sẽ đăng đều đặn, khi nào edit xong mấy chương liên quan thì mình sẽ đăng một thể ạ.