Edit: tịch lạc. (wattpad: tichlac230123)Thịnh Ý không dám nghĩ cốt truyện phía sau nên đi như thế nào, chỉ có thể giả vờ bình tĩnh quan sát bốn phía.
Nơi cô đang đứng là trung tâm núi Vô Ưu, vách đá xung quanh đầu đuôi nối nhau, bao phủ chặt chẽ nơi này, chỉ có một mảng trời nhỏ đón ánh nắng nên lạnh hơn bên ngoài một chút.
Nhóm linh thú dẫn bọn họ đến đang tránh ở nơi mặt trời không chiếu vào được, tò mò quan sát bọn họ. Con Dạ Minh thú kia cũng ở trong đó, đang dùng tiếng Thịnh Ý không hiểu được thảo luận với linh thú khác, nói đến chỗ hưng phấn, toàn thể linh thú quay đầu lại nhìn cô.
Thịnh Ý: "..."
Cô không nói nên lời, vừa ngẩng đầu đã đối diện với ánh mắt của thiếu niên, Thịnh Ý im lặng trong nháy mắt, bỗng dưng nhớ lại ngày cô nói ra chân tướng, ánh mắt hắn nhìn cô đầy thất vọng, vậy nên cô không có dũng khí đối diện.
"Kỳ, kỳ lạ quá, sao bọn nó lại bắt chúng ta?" Thịnh Ý giả vờ nhìn xung quanh, từng bước cách xa hắn. Khi đi đến bờ suối, thiếu niên đột nhiên lóe lên bên cạnh cô, kéo tay cô lại.
Thịnh Ý giật nảy: "Sao, sao thế?"
"Đừng tới gần dòng suối." Thiếu niên trầm giọng nói.
"Vì sao chứ, không phải an toàn lắm..." Thịnh Ý nói được một nửa, bỗng lấy sóng nước lóng lánh, tựa như có thứ gì trên đó.
Là sâu trên người Dạ Minh thú vừa rồi.
Không chỉ một hai con, mà là dày đặc, ánh sáng cô thấy không phải là ánh nước, mà là con sâu này phản chiếu ánh mặt trời.
Mặc dù Thịnh Ý đã nhìn quen nhiều thứ, nhưng vẫn bị cảnh này làm cho ghê tởm.
"Là sâu ăn xương." Hề Khanh Trần từ từ nói: "Thích ấm thích dương, sợ lạnh sợ âm, vậy nên linh thú đều trốn ở nơi râm mát."
Thịnh Ý kinh ngạc quay đầu, quả nhiên nhìn thấy linh thú đều cẩn thận tránh ánh sáng.
Thiếu niên lên tiếng, trả lời câu hỏi lúc đầu của cô: "Không phải chúng nó muốn bắt chúng ta, mà chỉ muốn bắt ngươi."
"Hả?" Thịnh Ý kinh ngạc nhìn hắn, trong nháy mắt bốn mắt nhìn nhau, cô lại không nhịn được rời mắt.
Thiếu niên nhận ra cô né tránh ánh mắt, im lặng trong khoảnh khắc rồi nói: "Ngươi chữa khỏi cho Dạ Minh thú."
Thịnh Ý hơi khựng lại, lại nhìn đám linh thú này, mới phát hiện trên người mỗi con đều nổi mụt, hơn nữa mụt rất lớn, có thể thấy được mờ mờ sâu bơi lội trong mạch máu, hơi động một chút cũng phát ra tiếng gào thét đau đớn.
Đa số linh thú đều da thịt dày, có thể thấy sâu dưới mạch máu cũng biết được da đã giãn ra sắp đến giới hạn, lúc nào cũng có thể vỡ ra.
Cũng không biết khi vỡ sẽ thế nào, Thịnh Ý vừa nảy ra suy nghĩ này, có một con thú nhỏ bị vỡ mụt, nó kêu rên một tiếng rồi ngã xuống đất, hoàn toàn không còn hơi thở. Những con sâu trong cơ thể lập tức bò ra, muốn tìm linh thú khác sống nhờ.
Rõ ràng các linh thú đã có kinh nghiệm, ngay lập tức tản ra xung quanh, ngậm đá ném sâu.
Sâu bị ném nổ tung, cũng càng ngày càng ít, có vẻ không thể sống nhờ nữa. Nhưng biến cố đột nhiên xảy ra, mẹ của con thú nhỏ rên rỉ một tiếng, nhào vào bên cạnh con thú nhỏ, con sâu chưa kịp rời đi lập tức chui vào mắt nó.
"Cẩn thận!" Thịnh Ý giơ tay lên theo bản năng, mượn gió bắt con sâu kia, lại ngã mạnh xuống đất.
Mẹ của thú con vẫn còn rên rỉ, âm thanh đau đớn kéo linh thú khác theo, trong sơn cốc vang lên tiếng than khóc, dần tạo thành một hồi bi thương.
Thịnh Ý nhìn vậy, trái tim run rẩy, đau khổ vì sinh mệnh trôi theo trời đất. Trong nguyên văn chỉ dùng "linh thú bạo động" để tổng kết quá trình rèn luyện của nam chính trong núi Vô Ưu, nhưng chưa bao giờ nhắc tới đằng sau linh thú bạo động là rất nhiều sinh linh chịu đựng đau đớn đến mức thần trí mê man.
Thịnh Ý lặng lẽ đứng trong gió nhìn cảnh ấy, hốc mắt dần đỏ lên.
"Đừng khóc." Hải Nhược bỗng xuất hiện bên cạnh cô.
Thịnh Ý hoàn hồn, kinh ngạc nhìn hắn.
"Việc cấp bách trước mắt là chữa bệnh cho chúng nó." Hay là Hề Khanh Trần với dáng vẻ thiếu niên nghiêm túc nói.
Thịnh Ý hít sâu một hơi, cố gắng bình tĩnh lại: "Được."
Cô nhìn các linh thú, suy nghĩ nên làm sao để giao tiếp với bọn nó, nhưng dường như các linh thú biết hết, im lặng tạo thành con đường cho cô, mời cô vào trong.
Thịnh Ý nhìn Hề Khanh Trần theo bản năng, đợi hắn gật đầu mới đi vào, đến khi vòng qua một cái cửa ngầm, thấy một gian phòng tối lớn hơn, các linh thú trong phòng to nhỏ, ngoại hình khác nhau.
Trên người bọn chúng nổi mụt không ngừng, mỗi cái đều sắp đến cực hạn, nhìn thấy người sống xuất hiện nhưng ngay cả sức ngước mắt cũng không có.
Thịnh Ý quay đầu lại nhìn đám linh thú khỏe mạnh phía sau: "Các ngươi muốn ta cứu chúng trước?"
Dạ Minh thú trước đó rít lên, tựa như trả lời câu hỏi của cô.
Thịnh Ý không nói nhiều, xắn váy xắn tay áo lên, lập tức đi đến trước một con Nguyệt Quang thú già, lấy gió làm lưỡi dao cắt mụt, bắt đầu bắt sâu.
Hề Khanh Trần đứng sau lưng cô, lẳng lặng quan sát bầu trời, phát hiện nơi này không phải là phòng tối gì mà là sơn động tự nhiên được xây bằng đá, phía trên là lớp lá chuối, có vẻ là nhóm linh thú làm.
Sâu bị bắt ra từng con, mỗi lần bắt ra Thịnh Ý sẽ lấy chân giẫm chết, tiến độ cũng chậm hơn rất nhiều. Cũng may khi cô muốn cắt cái cái mụt thứ hai, trên mặt đất bên cạnh bỗng xuất hiện một luồng linh lực.
Thịnh Ý khựng lại, thử ném sâu vào đó, con sâu đang giãy dụa lập tức hóa thành bột mịn.
Mắt cô sáng lên, vui vẻ quay đầu lại, khi bắt gặp ánh mắt Hề Khanh Trần lại hơi ngượng ngùng.
"Ta đến giải quyết hậu quả." Hề Khanh Trần dùng giọng thiếu niên nói.
Thịnh Ý lên tiếng đồng ý, bắt xong con sâu cuối cùng lập tức đi tìm linh thú khác. Linh thú vừa được chữa trị xong nhìn thấy Hề Khanh Trần, phát ra tiếng rên rỉ bất an, Hề Khanh Trần cụp mắt, lập tức chữa lành máu thịt vỡ nát của nó thành vảy, linh thú được chữa xong thở phào nhẹ nhõm, nhắm mắt lại ngủ thiếp đi.
Hai người phối hợp bắt sâu cho linh thú, dần dần cũng rút ra kinh nghiệm. Những con sâu này rất nhạy cảm với linh lực dao động, dù cho Hề Khanh Trần thu liễm khí tức tới gần cũng sẽ khiến bọn chúng điên cuồng chui loạn, đây cũng là lí do vì sao linh thú lại dùng cách nguyên thủy nhất diệt sâu chứ không dùng linh lực.
Nhưng Thịnh Ý lại khác, mặc dù bây giờ chỉ còn cách Kim Đan một bước xa, nhưng linh lực tương xứng lại không có, dù đưa tay bắt đồng bọn chúng nó cũng không khiến mấy con sâu khác cảnh giác.
Cứ như vậy, nhiệm vụ bắt sâu chỉ có Thịnh Ý làm.
"Đang yên đang lành, sao lại có nhiều sâu như vậy?" Thịnh Ý cau mày.
Hề Khanh Trần: "Hẳn xương sống rồng xảy ra chuyện."
"Xương sống rồng?" Thịnh Ý thắc mắc.
Hề Khanh Trần hơi gật đầu: "Là mắt trận của núi Vô Ưu, có lẽ dùng nhiều năm nên ở đâu đó có sâu."
"... Nghe không hiểu nhưng cảm giác rất kì diệu." Thịnh Ý hơi buồn rầu: "Bây giờ ta trị hết cho chúng, lúc sau còn bị kí sinh không?"
"Còn, nếu muốn nhổ cỏ tận tốc, trước tiền phải diệt hết đám sâu này, sao đó tìm nơi sinh ra sâu trên xương sống rồng, cắt chỗ đó đi." Hề Khanh Trần trả lời.
Thịnh Ý gật đầu, thấy một con sâu lọt lưới bò về phía hắn, vội vàng giẫm nát con sâu kia, thuận tay kéo hắn sang một bên.
"Ngươi cẩn thận chút." Cô lên tiếng nhắc nhở, vừa ngẩng đầu đã thấy hắn nhìn mình chằm chằm, vội buông tay áo hắn ra: "Cứ... Cẩn thận chút."
Hề Khanh Trần nhìn ánh mắt né tránh của cô, ngón tay bất giác siết lại.
Ngay cả nhóm linh thú cũng nhận ra hai người này có gì đó không ổn, sau khi hai người nhìn nhau sau im lặng, trong phòng tối yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng rít đau đớn và tiếng giẫm sâu vang lên.
Hai người bận rộn đến khi trời tối, cuối cùng cũng dọn sạch sâu trong phòng tối. Thịnh Ý duỗi thẳng lưng, vừa quay đầu thì thấy trong sơn cốc, đám hoa dại bên dòng suối nở rộ, vô số bông hoa đỏ tươi phát sáng, giống như đám đèn màu thắp sáng ánh mắt cô.
Vẻ đẹp thiên nhiên chưa bao giờ được chạm khắc tinh thế nhưng lại luôn khiến người ta ngây ngẩn. Thịnh Ý kinh ngạc đi đến cửa hang động, đưa tay vuốt ve một đóa hoa nhỏ, bông hoa càng sáng hơn.
Cô cười khẽ, cảm thấy một ngày mệt mỏi đều tan biến, vì thế quay đầu nhìn đám linh thú xem như vẫn chịu được: "Bây giờ phải trị liệu cho các ngươi nhỉ?"
Dứt lời, cô cho rằng linh thú sẽ vây quanh, kết quả đều lui về sau một bước, ý bảo tạm thời không cần. Thịnh Ý lộ vẻ khó hiểu, đang định hỏi có chuyện gì thì Hề Khanh Trần bỗng giữ tay cô.
Thịnh Ý khựng lại, vừa quay đầu đã thấy đôi mắt trầm tĩnh của hắn.
Vẫn là khuôn mặt thiếu niên, ngũ quan đường nét đều hơi xa lạ, nhưng chỉ có ánh mắt không lừa được người khác.
Đã biết trời đất rộng lớn thì phải yêu thương cỏ cây, phải nội liễm, phải thanh cao.
Hề Khanh Trần nhìn ánh mắt của cô, bỗng nhớ lại đêm cô nói "chân tướng" với mình.
Hắn thoáng mềm lòng, lúc lâu sau mới từ từ nói: "Chúng nó muốn đưa tiễn thú nhỏ trước."
Thịnh Ý khựng lại, khó hiểu: "Đưa tiễn thú nhỏ?"
"Là tang lễ của linh thú." Hề Khanh Trần dứt lời thì thấy mẹ con thú nhỏ đau đớn gặm nó vào, hàm răng sắc nhọn đâm vào cơ thể thú nhỏ, mẹ nó lại khóc than, những linh thú khác đi theo nó ra ngoài.
Khi đi ngang qua Thịnh Ý và Hề Khanh Trần, mẹ của thú nhỏ dừng bước, đau thương nhìn bọn họ.
"Nó muốn mời ngươi đi cùng." Hề Khanh Trần nói.
Thịnh Ý hít sâu một hơi, đưa tay nhận thú nhỏ, bên cạnh vết thương vốn có thú nhỏ có thể thấy hai dấu răng mờ mờ. Cô quay đầu nhìn Hề Khanh Trần, chưa nói câu nào, Hề Khanh Trần đã ra tay chữa vết thương cho thú nhỏ.
Thịnh Ý ôm thú nhỏ, đi theo đàn thú qua phòng tối, đàn thú đang nghỉ ngơi lấy lại sức trên đất thấy gì đó, bỗng vạn thú than khóc.
Trong tiếng than khóc, Thịnh Ý kiên định đi về phía trước, băng qua những bụi gai hoa hồng, đi đến vách đá.
Dưới vách đá là vực sâu vạn trượng, bên dưới dày đặc sương mù như đôi mắt Hề Khanh Trần. Thịnh Ý nhìn đám sương mù dày đặc không tan đi, tim bỗng đập nhanh.
"Buông tay đi, trả nó về với trời đất." Hề Khanh Trần nhắc nhở.
Thịnh Ý im lặng hồi lâu, cuối cùng vẫn buông cơ thể đã lạnh lẽo. Con thú nhỏ rơi xuống thung lũng, ngay cả tiếng vang cũng không có, bầy thú lại than khóc một hồi, Thịnh Ý nghe thế ngực đau đớn từng cơn, tựa như bệnh tim tái phát.
"Phàm là sinh linh sẽ có ngày biến mất, không cần vì vậy mà bi thương." Tiếng Hề Khanh Trần vang lên giữa trời đất mờ mịt xa xôi: "Ngươi xem nó hòa vào với gió, cũng là một loại sống mãi."
Thịnh Ý cụp mắt: "Sương mù dày quá, ta không thấy."
"Sương mù?"
Thịnh Ý ngước mắt lên, sau khi chạm mắt thì khựng lại: "Sao thế?"
"Nơi này thoáng đãng, làm gì có sương mù?" Hề Khanh Trần hỏi ngược lại.
Thịnh Ý giật mình, lại nhìn sơn cốc, vẫn sương mù dày đặc.
Thấy mặt cô lộ vẻ khó hiểu, Hề Khanh Trần đưa tay điểm huyệt thái dương của cô, mượn mắt cô nhìn sơn cốc. Sau khi xem xong buông tay, cụp mắt giải thích: "Là tử khí."
"Tử khí?" Thịnh Ý sửng sốt.
Hề Khanh Trần lại nhìn sơn cốc, đáy mắt hiện lên tia bi thương: "Phàm là nơi có cái chết hay đã đến lúc chết, đều sẽ sinh ra tử khí. Ta không ngờ ngươi có thể thấy thứ này."
Thịnh Ý bình tĩnh nhìn sương mù dày đặc không thể tan ra, không nói nên lời hồi lâu.
Gió rất lớn, đám linh thú lục tục trở về, Hề Khanh Trần cũng muốn rời đi, Thịnh Ý bỗng nắm tay hắn lại.
Đây là lần đầu tiên sau khi hai người bị bắt, cô nắm chặt tay hắn. Tim Hề Khanh Trần tim run, phát hiện dù mình chuẩn bị nhiều thế nào, vẫn dao động bởi hành động tùy ý của cô.
Huống hồ cô cũng không sai, cô chỉ ngộ nhận hắn thành người khác, yêu sai người mà thôi.
"Ta từng thấy thứ đó trong mắt hai người." Thịnh Ý nói khẽ, nhanh chóng biến mất trong gió: "Có một người là đệ tử Tốn Phong, trong kì kiểm tra gã thất bại, đến Khảm Phong làm tôi tớ, kết quả chưa vào cửa đã bị chế giễu. Trước khi tự sát, trong mắt cũng có sương mù như vậy. Còn người khác..."
Cô nhìn Hề Khanh Trần, đôi mắt hắn trong suốt, mắt đen như bảo thạch thuần khiết nhất trên đời, trong mắt cũng không có sương mù gì. Lại nói tiếp, đã lâu cô không thấy sương mù trong mắt hắn.
"Tiên sĩ, ta nhớ lúc ta vừa đưa huynh về thôn Thịnh Gia, sao lúc đó huynh lại muốn chết?" Thịnh Ý thôi suy nghĩ, cuối cùng cũng hỏi.
Hề Khanh Trần im lặng hồi lâu, cơ thể bỗng lóe sáng, sau khi ánh sáng biến mất, lập tức lộ dáng vẻ ban đầu: "Biết là ta khi nào?"
Không hỏi vì sao biết là hắn, chứng tỏ trước đó hắn đã biết cô phát hiện thân phận hắn.
"Lúc huynh che chở ta, ta đâm sầm vào lồng ngực huynh, mùi trên người huynh... rất quen." Thịnh Ý nhìn thẳng mắt hắn, thành thật trả lời.
Thật ra không chỉ có mùi hương, sau đó cô cũng nhớ ra Hải Nhược là tên khác của sứa. Lúc trước ở thôn Thịnh Gia, cô nói cô muốn nhìn sứa, Hề Khanh Trần đã nhắc một lần.
Hề Khanh Trần lại rơi vào im lặng, hiển nhiên cũng nhớ một ít hồi ức trong quá khứ.
Tim đập nhanh hơn một chút, cảm giác đau đớn trước đó trở nên rõ ràng hơn, nhưng giọng vẫn bình tĩnh: "Huynh vẫn chưa nói cho ta vì sao không muốn sống nữa."
Cô còn muốn hỏi có phải cũng vì muốn chết mà trong nguyên văn mới truyền tất cả tu vi cho nam chính, cái gọi vân du tứ phương là thật sự ra ngoài du lịch, hay đã sớm hồn về với trời đất.
Nhưng cô không thể nói ra, thế giới này cũng không cho cô hỏi.
Tiếng gió càng lúc càng lớn, giống như nữ quỷ gào khóc thê lương. Hề Khanh Trần nhìn mắt cô, nghiêm túc hỏi: "Với nàng, chuyện này quan trọng không?"
Môi Thịnh Ý giật giật, lại không biết nên trả lời thế nào.
"Đối với nàng, ta quan trọng không?" Giọng Hề Khanh Trần khàn khàn, lại đổi cách hỏi khác.
Thật lâu không nghe thấy Thịnh Ý trả lời, hắn lại thất vọng xoay người rời đi, Thịnh Ý bắt lấy tay hắn theo bản năng, vừa định lên tiếng trả lời, bỗng cảm thấy trái tim như bị bàn tay bóp chặt, đau đến mức sắc mặt cô thay đổi.
"Thịnh cô nương!" Hề Khanh Trần đổi sắc mặt, vội vàng đỡ Thịnh Ý đang ngã xuống,
Thịnh Ý đổ mồ hôi, tay chân mất sức tựa vào lòng hắn.
"Đừng sợ." Hề Khanh Trần lên tiếng trấn an, tựa như chưa từng hiềm khích với cô: "Ta chữa thương cho nàng."
Một lượng linh lực tiến vào từ bên eo, lại tựa như một hòn đá rơi xuống biển, chỉ hơi gợn sóng rồi biến mất. Hề Khanh Trần nhận thấy có gì đó không ổn, lập tức tăng thêm lượng lớn nhưng vẫn không hiệu quả.
Thấy hơi thở Thịnh Ý ngày càng yếu, trán hắn lấm tấm mồ hôi, làm lơ lời dặn của Chử Phi ngày trước, liều mạng truyền linh lực cho cô.
Cùng lúc đó Cố Kinh Thời đang tìm Thịnh Ý khắp nơi, bỗng phát hiện linh lực dao động mạnh mẽ, hắn lập tức nhảy xuống từ đám mây, Triệu Tân Tân và Lý Chi Nguyệt cũng vội vàng đuổi theo.
"Tiểu Ý!" Cố Kinh Thời thấy cô nương đang tựa vào lòng Hề Khanh Trần, lập tức bay về phía hai người, chỉ là còn chưa tới gần đã đụng phải linh lực thuần chiến, chống đất nôn một ngụm máu.
"Kinh Thời!"
"Kinh Thời!"
Lý Chi Nguyệt và Triệu Tân Tân vội vàng nâng Cố Kinh Thời dậy, Hề Khanh Trần vẫn đã truyền linh lực cho Thịnh Ý, lạnh lùng nhìn ba người kia: "Cút!"
Giọng điệu không nặng nhưng sức ép lại mạnh mẽ, Lý Chi Nguyệt tu vi thấp nhất bỗng thấy ngực tê rần, lập tức ngã xuống đất.
"Không phải hẳn muốn nhập ma chứ?" Triệu Tân Tân lẩm bẩm.
Thịnh Ý nửa tỉnh nửa mê nghe thế, cố gắng tỉnh táo: "Tiên sĩ..."
Nghe thấy Thịnh Ý nói, trong khoảnh khắc lạnh lẽo trong mắt Hề Khanh Trần tan đi, cũng bình tĩnh hơn rất nhiều: "Còn đau không?"
"Huynh không sao chứ..." Thịnh Ý lo lắng.
Hề Khanh Trần im lặng trong chớp mắt, lắc đầu.
Môi Thịnh Ý giật giật, Cố Kinh Thời nhân cơ hội xông tới, kéo cô vào trong ngực. Lồng ngực Hề Khanh Trần trống rỗng, phản ứng đầu tiên là cướp về, nhưng thấy sắc mặt tái nhợt của Thịnh Ý lại do dự.
Do dự này, Thịnh Ý lập tức bị Cố Kinh Thời cướp đi.
"Nhẹ chút..." Thịnh Ý không vui.
Cố Kinh Thời nào lo nói chuyện với cô, truyền một luồng linh vực vào, sắc mặt Thịnh Ý tốt lên trông thấy.
"Sao rồi?" Cố Kinh Thời vội hỏi.
Thịnh Ý ngơ ngẩn ngồi dậy, vẻ mặt kinh ngạc nhìn hắn.
"Nhìn ta làm gì?" Cố Kinh Thời khó hiểu.
"Ngươi... Độ cho ta bao nhiêu linh lực?" Thịnh Ý chần chừ hỏi.
Cố Kinh Thời: "Giống như trước thôi, không nhiều lắm, sợ nàng chịu không nổi, nàng muốn nhiều hơn à?"
"Không cần..." Thịnh Ý khó hiểu nhìn Hề Khanh Trần.
Mặc dù lúc nãy cô mơ mơ màng màng, nhưng cũng biết Hề Khanh Trần độ cô nhiều linh lực thế nào cũng không cứu cô được, còn Cố Kinh Thời chỉ độ một ít mà cô khỏe rồi?
Thịnh Ý đang thắc mắc, bỗng phát hiện lúc này Hề Khanh Trần đang dùng khuôn mặt thật, cô lập tức hoảng hốt nhìn ba người kia.
Nhưng vẻ mặt bọn họ vẫn như thường, tựa như Hề Khanh Trần vẫn là thiếu niên kia.
Thịnh Ý bỗng cảm thấy không đúng, nhưng lại nhìn Hề Khanh Trần, Hề Khanh Trần vẫn dùng khuôn mặt hắn.
"Là thủ thuật che mắt."
Trong tai bỗng vang lên tiếng Hề Khanh Trần, Thịnh Ý ngẩn người, nhanh phản ứng lại.
Cô nhìn chằm chằm Hề Khanh Trần hồi lâu, trong lòng Cố Kinh Thời hơi không vui.
"Tiểu Ý, nàng bị thương không?" Hắn kéo cô dậy, muốn thu hút sự chú ý của cô.
Triệu Tân Tân tiến đến: "Những linh thú kia đâu? Ngươi có biết chúng đi đâu không? Vừa rồi chúng ta đi trên đường, đệ tử nào cũng chưa chọn được linh sủng, chúng nó trốn đi rồi à?"
"Đại tiểu thư còn có tâm trạng nói những thứ này? Vừa rồi Thịnh muội muội mất tích, ta và Kinh Thời chỉ lo tìm muội ấy, cũng không để ý linh thú gì đó." Lý Chi Nguyệt dịu dàng nói, lập tức đổi lại ánh mắt Triệu Tân Tân.
Cố Kinh Thời đã nghe hai nàng ta đấu võ mồm cả đường, lúc này cũng không muốn quản, kéo Thịnh Ý vào một góc. Thịnh Ý vừa lảo đảo đi theo hắn, vừa quay đầu nhìn Hề Khanh Trần.
Hề Khanh Trần đứng trên vách núi, sắc mặt tái nhợt, ống tay áo bay bay, tựa như có thể vũ hóa bất kì lúc nào.
Thịnh Ý nhịn không được gọi hắn: "Tiên sĩ."
Ánh mắt tối tăm của Hề Khanh Trần cuối cùng cũng dao động.
"Vào sơn động nghỉ ngơi đi." Thịnh Ý nói chậm rãi.
Hề Khanh Trần lại im lặng, không nói lời nào đi vào sơn động, Thịnh Ý nhìn bóng lưng hắn đi xa, theo bản năng muốn đi theo, lại bị Cố Kinh Thời ngăn lại.
"Sao nàng đột nhiên phát bệnh thế, sợ cái gì à?" Cố Kinh Thời cố gắng áp chế dục vọng chiếm hữu bỗng dâng lên của mình: "Nếu gặp chuyện gì thì đừng gạt ta."
"Ta có thể giấu ngươi cái gì chứ?" Thịnh Ý bất đắc dĩ.
"Cũng đúng." Cố Kinh Thời cười cười: "Nàng nói cho ta sau khi bị bắt đã xảy ra chuyện gì, những linh thú kia đâu? Chúng nó bắt nàng để làm gì?"
Đêm càng lúc càng tối, gió càng lúc càng lớn, mặc dù gió luôn thiên vị Thịnh Ý nhưng cô vẫn thấy hơi lạnh.
"Còn không vào, muốn đổ bệnh à?" Giọng nói Hề Khanh Trần trong trẻo lạnh lùng vang lên.
Thịnh Ý quay đầu lại, thấy hắn im lặng đứng chờ trước cửa hang, hình như chưa từng đi vào.
"A... Được, ta đến đây." Thịnh Ý nói, gạt tay Cố Kinh Thời, lập tức chạy về phía Hề Khanh Trần,
Cố Kinh Thời nhìn bóng lưng kiên quyết của cô, bỗng hoảng hốt, không kịp nghĩ gì đuổi theo, kết quả vừa bước vào sơn động đã thấy linh thú nằm đầy đất, sợ đến mức đổi sắc mặt: "Tiểu, Tiểu Ý, những thứ này đều là nàng giết?"
"Ta có bản lĩnh đó à?" Thịnh Ý cạn lời: "Còn sống đấy."
Đám linh thú trên đất mở to mắt như đáp lại lời của Thịnh Ý. Triệu Tân Tân và Lý Chi Nguyệt vừa tiến vào, cũng bị cảnh này làm khiếp sợ.
Thịnh Ý kể ngắn gọn chuyện hôm nay, dẫn mấy người vào sơn cốc. Đám linh thú biết mấy người này đều là bạn của Thịnh Ý và Hề Khanh Trần nên không lộ ra địch ý gì, nên ngủ thì ngủ, nên chơi thì chơi. Dù sao mấy con sâu khi cũng yên lặng vì trời tối, nhóm linh thú cũng bớt kiêng dè.
Triệu Tân Tân nhìn đám linh thú khắp sơn cốc, bỗng kinh hãi: "Khó trách dọc theo đường không gặp linh thú nào, thì ra đều ở đây."
"Bây giờ thì tốt rồi, cũng không tốn sức nữa." Lý Chi Nguyệt nở nụ cười: "Tất cả linh thú đều ở đây, chúng ta muốn chọn ai thì chọn, chọn xong mang về là được."
Sắc mặt Triệu Tân Tân cũng dịu đi, muốn đi đến linh thú khỏe mạnh trong sơn cốc.
Thịnh Ý lại ngăn nàng ta: "Xin lỗi ha, hai người không thể chọn."
Triệu Tân Tân lộ vẻ không vui, nhưng nể mặt Cố Kinh mới che giấu cảm xúc: "Muội có ý gì?"
"Không có ý gì cả, linh thú vẫn chưa khỏi, ngươi đưa đi cũng vô ích." Thịnh Ý trả lời.
Lý Chi Nguyệt lập tức nói: "Không phải muội có thể chữa cho linh thú à? Chúng ta chọn con nào thì muội chữa cho nó là được, nếu nó không đồng ý thì muội đừng chữa cho nó."
Thịnh Ý bị sự vô sỉ của nàng ta chọc cười: "Không được."
Hai người đều bị từ chối, vẻ mặt hơi nhục nhã, vì thế cùng nhau nhìn Cố Kinh Thời. Kết quả Cố Kinh Thời vẫn đang tham qua sơn cốc, sau khi đẩy rêu trên một tảng đá đi, bỗng hưng phấn nhìn Thịnh Ý: "Tiểu Ý! Nơi này có đá nhân duyên!"
Đá nhân duyên là đá cát tường, giới Tu Tiên cho rằng nếu kết đạo lữ trước tảng đá này thì có thể bên nhau dài lâu.
"Chúng ta thành thân ở đây được không?" Cố Kinh Thời chạy tới, háo hức nhìn cô.
Thịnh Ý sửng sốt, theo bản năng nhìn Hề Khanh Trần, lại bị Cố Kinh Thời chắn trước mặt.
"Nàng nhìn hắn làm gì?" Cuối cùng Cố Kinh Thời cũng tỏ vẻ không vui.
***
Tác giả có lời muốn nói:
Cuối cùng... "Sương mù" tôi viết cũng được làm sáng tỏ rồi. Tiên sĩ sửa lại án oan: Mắt ta thật sự không sao, cùng lắm là yêu mù quáng thôi.