Tần Mặc sắp xếp cho Thẩm Tri Ý một nữ bác sĩ trẻ khoảng tầm hai mươi lăm tuổi, tên là Tô Miễu.
Cô ấy một gương mặt trông như em bé, mái tóc dài suôn mượt, đường nét khuôn mặt thanh tú và làn da nõn nà khiến cho người ta nhìn mà muốn nhéo một cái.
Ấn tượng trực quan của Thẩm Tri Ý đối với Tô Miễu là một cô gái ngoan ngoãn năng động vui tươi, kết quả nói chuyện mười phút cũng chẳng thấy đối phương cười cái nào, tính cách khá lạnh lùng.
Sau khi Tô Miễu biết Thẩm Tri Ý mang thai thì nghiêm túc nói: “Cơ thể của cô hiện tại không thích hợp để mang thai”.
Thẩm Tri Ý ngẩn ra quay đầu nhìn Tần Mặc.
“Cô nhìn anh ấy cũng chẳng có tác dụng, sức khoẻ của cô cô tự mình hiểu rõ, dù là vì đứa bé hay là vì cô thì đều không thích hợp để mang thai, lựa thời gian mà bỏ đi…”, Tô Miễu thuận tiện lấy ra vài ví dụ, còn rõ ràng hơn nhiều so với tự bản thân Thẩm Tri Ý nghĩ.
“Cô cũng đừng trách tôi ăn nói khó nghe, tôi nói đều là sự thật, giữ hay không thì tuỳ cô”.
Cô gái này thẳng thắn tới mức hơi đáng sợ, Thẩm Tri Ý cũng thay đổi ấn tượng đối với cô ấy, hai chữ thôi: đáng tin.
Tần Mặc và bác sĩ kiểm tra cho cô khi trước đều khuyên cô giữ đứa bé, chỉ có Tô Miễu bảo cô hãy phá thai.
Thẩm Tri Ý khẽ đưa tay đặt lên phần bụng, nói: “Tôi cũng định bỏ thai”.
Tô Miễu đồng tình gật đầu: “Có điều tình hình của cô hiện tại phá cũng không tốt lắm, về nghỉ ngơi một hai tuần rồi lại tới bệnh viện, tới lúc đó tôi sẽ đích thân cầm dao bỏ thai, không hề đau”.
Tô Miễu nghe Tần Mặc nói sơ qua chuyện của Thẩm Tri Ý, biết được cô cực kỳ sợ đau.
Thẩm Tri Ý gật đầu.
Hai người cứ xác định kết quả như vậy, Tần Mặc đứng bên cạnh ngay tới một câu nói cũng không chen vào được, anh ấy hơi bất mãn liếc nhìn Tô Miễu, những lời anh ấy khuyên ban nãy đều phí công vô ích rồi.
Những điều Tô Miễu nói không phải anh ấy không biết, thế nhưng hiện tại thứ mà Thẩm Tri Ý cần nhất lại là động lực sống tiếp, có đứa bé là có thêm một phần ký thác.
Tô Miễu không hề phát giác ra ám thị của Tần Mặc, nói với Thẩm Tri Ý: “Sau này cô thuộc quản lý của tôi rồi”.
“Được…”, đừng thấy Tô Miễu tuổi còn trẻ mà lầm, ở bên cạnh cô ấy rất có cảm giác an toàn.
Tô Miễu kê cho Thẩm Tri Ý đơn thuốc, cũng tốn mất hơn bảy trăm tệ, cô cầm thuốc và báo cáo kiểm tra bước ra khỏi phòng chẩn đoán.
Bạch Thu vẫn đứng đợi cô ở bên ngoài cửa, giống như một con chó sói lớn, nhìn người bên cạnh vội vàng qua lại với vẻ mặt không chút biểu cảm.
Trong bệnh viện có rất nhiều người, thấy người đàn ông đẹp trai như vậy thì đều đồng loạt quay đầu ngoái nhìn.
Bạch Thu dường như rất ghét bị người ta nhìn, đôi lông mày nhíu vào cực chặt.
Thấy Thẩm Tri Ý ra ngoài thì đôi mắt nâu của anh ta chợt loé sáng, sau đó bước về phía cô.
Thẩm Tri Ý cầm túi nói: “Chúng ta quay về thôi”.
Bạch Thu gật đầu, cẩn thận quan sát Tần Mặc đi bên cạnh Thẩm Tri Ý, thấy anh ấy xoa đầu Thẩm Tri Ý thì bàn tay đặt bên chân dùng lực siết chặt thành nắm đấm.
Anh ta không thích vị bác sĩ này.
Tần Mặc vốn muốn tiễn Thẩm Tri Ý xuất viện, nhưng lại tạm thời có việc, bị y tá gọi tới phòng bệnh ngoại khoa.
Thẩm Tri Ý đi phía trước, Bạch Thu đi theo phía sau nhìn mái tóc dài của cô, anh ta giơ tay cũng muốn xoa đầu cô, thế nhưng chút lý trí cuối cùng lại bảo anh ta hạ tay xuống
Viện trưởng nói không thể tuỳ tiện chạm vào phụ nữ, nếu không thì sẽ bị ghét bỏ.
Thẩm Tri Ý không hề phát hiện ra những suy nghĩ trong lòng Bạch Thu.
“Cô quen với vị bác sĩ kia sao?”
“Cái gì?”, Thẩm Tri Ý quay đầu nhìn đang vẻ mím môi xoắn xuýt của Bạch Thu, đại khái hiểu ra anh ta muốn hỏi điều gì.
Cô đáp lời: “Là anh trai lớn lên từ nhỏ cùng với tôi”.
Nghe thấy chỉ là anh trai, đôi lông mày đang nhíu chặt của Bạch Thu mới giãn ra, cả người đều lộ ra vẻ thoải mái.
Thẩm Tri Ý từ ban nãy vẫn luôn quan sát sắc mặt của anh ta, lúc này giống như ánh mặt trời ló ra khỏi màn sương, chói mắt tới độ không mở mắt ra nổi.
Thẩm Tri Ý thầm lắc đầu, cũng không biết tại sao bản thân lại phải giải thích quan hệ của mình và Tần Mặc cho anh ta.
Tới trước cửa bệnh viện, Thẩm Tri Ý gọi một chiếc xe taxi để trở về cô nhi viện trước, Bạch Thu nhảy xuống xe đợi cô.
“Anh về đi, tôi không đi theo nữa đâu”.
Bạch Thu cuống lên, đầu óc anh ta không được tốt lắm, gặp chuyện chỉ có thể giậm chân đứng nguyên tại chỗ cuống cuồng lên, không nói được lời gì trôi chảy, lắc đầu nguầy nguậy nói: “Không”.
“Anh đừng cuống, hôm khác tôi sẽ lại tới”.
Bạch Thu không tin, anh ta từng gặp quá nhiều người, ra khỏi cô nhi viện rồi không trở lại nữa, hơn nữa lời Thẩm Tri Ý nói anh ta cũng từng nghe rất nhiều lần, đều nói không giữ lời cả.
“Xe của tôi vẫn đỗ bên trong cô nhi viện, hôm nay tôi không thể lái, đợi hôm khác tôi nhất định sẽ còn tới lấy xe”, Thẩm Tri Ý kiên nhẫn khuyên anh ta: “Tin tôi, tôi nhất định sẽ còn tới nữa, tới lúc đó còn mang cả bánh quy cho anh”.
“Thật…thật vậy sao?”, đôi mắt trong veo của Bạch Thu đã bắt đầu ửng đỏ, thoạt nhìn hết sức đáng thương.
“Thật mà!”, Thẩm Tri Ý lại bảo đảm thêm lần nữa với anh ta: “Anh ngoan ngoãn ở cô nhi viện giúp viện trưởng chăm sóc các bạn nhỏ có được không?”
Thẩm Tri Ý nói rất dịu dàng, chất giọng mềm mại ấm áp, Bạch Thu mím môi không nỡ rời xa Thẩm Tri Ý.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!