Kết hôn bốn năm, mặc dù vẫn luôn có biện pháp tránh thai, thế nhưng Thẩm Tri Ý vẫn thường xuyên đi bệnh viện phụ khoa kiểm tra, luôn sẵn sàng chuẩn bị để mang thai, chỉ đáng tiếc là Lệ Cảnh Minh không cho cô cơ hội làm mẹ.
Sau này được chẩn đoán mắc ung thư dạ dày giai đoạn cuối, ngay tới bản thân cô còn không sống tiếp nổi thì sao dám mang theo một sinh mạng nữa.
Trong sách có một câu, có con chính là có thêm gởi gắm, nhưng đối với cô của bây giờ mà nói thì đó không phải gửi gắm mà là một hòn đá lớn ép chết cô.
Tần Mặc cũng biết cô thích trẻ con, dẫu sao trước đây cô cũng thường nói cho anh ấy nghe sinh con xong sẽ thế nào.
Thẩm Tri Ý nhìn xuống bụng mình, trong mắt trống rỗng như thể đang nhìn mà cũng lại như thể không nhìn. Cô giơ tay xoa bụng, thầm nhủ trong lòng: Sau này phải nhìn cho chuẩn rồi mới đầu thai, xin lỗi con yêu.
Ánh mắt trống rỗng đột nhiên trở nên kiên định: “Tần Mặc, giúp em bỏ đứa bé đi, nếu như anh không bằng lòng thì em sẽ tới bệnh viện khác”, cô dùng thái độ tỏ rõ không thể giữ lại đứa bé này, không một ai có thể khuyên nhủ được.
Tần Mặc thu tay lại, nhìn lên trên màn hình máy tính, trong đầu anh ấy loé lên rất nhiều cảnh tượng: “Cơ thể em lúc này không thích hợp để phá thai, nếu như em thật sự kiên quyết thì về nghỉ ngơi nửa tháng sau lại tới, cũng coi như cho em thời gian suy xét”.
Cô căn bản không cần phải suy xét thêm, thế nhưng Tần Mặc cũng kiên quyết y như vậy, hôm nay không thể làm phẫu thuật phá thai cho cô.
Hai người rơi vào trầm mặc, Thẩm Tri Ý nhìn báo cáo kiểm tra trên mặt bàn, lại đưa mắt nhìn Tần Mặc.
Lúc này mới chú ý tới sắc mặt của Tần Mặc rất tệ, trong trắng lại có cả sắc xanh, thậm chí còn có cả bọng mắt.
Lúc trước cô cho rằng ánh sáng của màn hình máy tính chiếu lên mặt nên mới khiến cho sắc mặt của anh ấy trông không được tốt, thế nhưng bây giờ quan sát kỹ thì mới phát hiện ra không phải.
“Gần đây anh không ngủ ngon à?”, Thẩm Tri Ý nhìn rõ sắc mặt của Tần Mặc, cô chống cằm nói: “Sắc mặt anh rất tệ”.
Tần Mặc xoa mặt mình: “Có ư?”
Thẩm Tri Ý gật đầu nói: “Lúc trước da của anh đẹp biết bao, bây giờ có cả quầng thâm với bọng mắt luôn rồi”.
“Mấy ca bệnh gần đây tương đối phức tạp, ngày nào cũng phải họp hành”, Tần Mặc giải thích thế nhưng ánh mắt lại có phần né tránh. Anh ấy vừa khéo nhìn thấy Bạch Thu đang đứng bên ngoài, vậy nên liền chỉ ra, thành công thay đổi chủ đề: “Người đàn ông đứng bên ngoài là ai?”
“Em cũng vừa mới quen anh ấy hôm nay, là anh ấy đưa em tới bệnh viện”.
“Nhìn trông cứ ngẩn ngơ”, Tần Mặc vốn dĩ muốn nói “ngốc”, thế nhưng lại có cảm giác không tôn trọng người khác, dẫu sao đối phương cũng là bạn của Thẩm Tri Ý.
Thẩm Tri Ý dịu dàng lên tiếng: “Anh ấy lớn lên ở cô nhi viện, lúc nhỏ bị thương ở đầu nên trí tuệ hơi bị khiếm khuyết”.
“Ngốc thật à? Vậy lát nữa có cần làm kiểm tra CT não bộ cho anh ta không?”
“Cái này phải xem anh ấy, có điều em cũng chẳng hy vọng gì, tình trạng của anh ấy đã được mười lăm năm rồi”.
“Mười lăm năm…”, Tần Mặc không khỏi nhíu mày: “Thế thì hơi phức tạp”.
Bộ não của con người vốn dĩ là một kết cấu phức tạp nhất, giống như một bộ máy, một linh kiện trong đó bị hỏng thì cả bộ máy sẽ xuất hiện sự cố, trừ phi thay linh kiện đi, mà một số dây thần kinh của đại não lại không thể thay đổi được.
Thẩm Tri Ý đột nhiên nghĩ tới cảnh tượng dưới gốc cây tử đằng, cô hỏi Tần Mặc: “Anh ấy cho em một loại cảm giác hết sức quen thuộc, có phải trước kia em từng gặp anh ấy không?”
“Bản thân em còn chẳng có ấn tượng gì mà em còn hỏi anh?”
Thẩm Tri Ý tiếp lời: “Em muốn hỏi xem anh có ấn tượng gì về anh ấy hay không”.
Tần Mặc chuyển tầm mắt lên trên gương mặt của Bạch Thu, khỏi phải nói người đàn ông này đẹp trai tới độ nào, dù anh ấy đã từng gặp rất nhiều người đàn ông đẹp trai thì cũng khó tránh khỏi cảm giác kinh ngạc.
Tần Mặc nhìn xong thì dò lại trong đầu một lượt, lắc đầu nói: “Chưa từng gặp, chắc là em cũng chưa gặp đâu, anh ta ở cô nhi viện mà hồi nhỏ em cũng chưa từng tới cô nhi viện”.
Thẩm Tri Ý thở dài một hơi không nói rõ được, trong lòng hoàn toàn trống rỗng.
Tần Mặc lưu hết số tư liệu còn lại vào trong máy tính rồi nói: “Tri Ý, anh vốn muốn nói cho em biết muộn một chút…”
“Nói cho em cái gì?”
Tần Mặc ban nãy vẫn mang gương mặt thoải mái đột nhiên trở nên nghiêm trọng, trong lòng cô dấy lên cảm giác bất an.
Tần Mặc đáp lời: “Anh định ra nước ngoài”.
“Đột ngột như vậy? Bao lâu thế?”
“Không xác định”, Tần Mặc vừa gõ bàn phím vừa trả lời.
Thẩm Tri Ý hỏi: “Anh ra nước ngoài làm gì?”
“Đi nghiên cứu bệnh ung thư”.
“Anh là vì em nên mới…”
Tần Mặc ngưng tay, liếc nhìn cô: “Bớt ảo tưởng, anh đây là đang phục vụ cho nhân dân”.
Nói thì như vậy, thế nhưng trong lòng Thẩm Tri Ý vẫn rất khó chịu, cảm xúc lạc lõng chẳng thể áp chế nổi: “Sao lại đột ngột như vậy”, đi nghiên cứu ít cũng phải một hai năm, dài thì tới hơn chục năm cũng có, đây là một đại công trình.
“Cũng không phải đột ngột, thuốc mà anh cho em cũng mới nghiên cứu ra, em là người đầu tiên sử dụng, tương đương với đối tượng thực nghiệm của anh, đúng rồi, sau khi anh đi mỗi tháng em đến bệnh viện lấy máu một lần, chuyện này giúp đỡ rất nhiều cho việc nghiên cứu của bọn anh”.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!