Thẩm Tri Ý trở về uống thuốc xong thì ngủ mê mệt, Lệ Cảnh Minh bước vào vén chăn ra mà cô cũng chẳng tỉnh.
Cơ thể của Thẩm Tri Ý hết sức mảnh mai, hơn một tháng này lăn lộn bên ngoài lại càng gầy hơn, cởi đồ ra còn có thể nhìn thấy sự lồi lõm của xương sườn bên hông.
Lệ Cảnh Minh ngồi xuống nhéo lên trên mặt Thẩm Tri Ý: “Dậy ăn cơm thôi”.
Thẩm Tri Ý không thoải mái nhích người. Cô miễn cưỡng mở to đôi mắt còn đang ngái ngủ, sắc mặt không tốt chút nào. Cô kéo lấy chăn: “Không khoẻ, không muốn ăn cơm”.
Lệ Cảnh Minh kéo cô ngồi dậy trên giường với thái độ cứng rắn: “Đã có bệnh bao tử rồi mà còn không ăn cơm cho tử tế, muốn thành ung thư dạ dày luôn à?”
Một câu nói vô ý của anh giống như lưỡi dao cứa vào trái tim của Thẩm Tri Ý. Thẩm Tri Ý hơi hoang mang, khoé miệng nở nụ cười khổ tâm.
Nếu như trước kia Lệ Cảnh Minh quan tâm cô một chút giống như bây giờ thì có lẽ cô sẽ không để cho bệnh bao tử trở thành ung thư dạ dày.
Thẩm Tri Ý mỉm cười rồi cũng nghe theo Lệ Cảnh Minh đi xuống dưới tầng.
Lúc cô xuống tới nơi, cơm tối đã được dọn lên, có mặn có chay. Hạ Minh Nguyệt ngồi trên vị trí mà cô ngồi thường ngày, mỉm cười hết sức đắc ý, đang vẻ như thể mình là nữ chủ nhân của căn nhà này.
Lệ Cảnh Minh thường ngồi bừa một chỗ bất kỳ khi ăn cơm nên không bận tâm tới chuyện này, chỉ có Thẩm Tri Ý là hiểu rõ Hạ Minh Nguyệt đang có ý muốn thay thế cô.
“Thím Vương lấy thêm bát đũa lại đây”, Hạ Minh Nguyệt căn dặn thím Vương xong rồi lại áy náy nhìn về phía Thẩm Tri Ý: “Tôi tưởng tối nay cô không ăn cơm”.
“Hôm nay cơ thể không khoẻ, vốn dĩ không định ăn, nhưng Lệ Cảnh Minh đã lên tận nơi gọi thì tôi phải xuống ăn thôi”, câu nói của cô trở thành lời khoe mẽ trong tai Hạ Minh Nguyệt.
Khoé môi của Thẩm Tri Ý nở một nụ cười ngọt ngào, thoáng qua vẻ ác độc không dễ thấy.
Cô rất thích dáng vẻ kìm nén vì nói không lại cũng chẳng làm gì được mình của đối phương. Hạ Minh Nguyệt vào ở lâu như vậy rồi mà vẫn muốn gây chiến, rõ ràng cô ta chẳng có lần nào ở kèo trên nhưng vẫn muốn gây chuyện với cô, chĩa mũi dao về phía cô.
Thẩm Tri Ý liếc mắt nhìn mấy món ăn trên bàn. Có mặn có chay, kỹ năng bếp núc của Hạ Minh Nguyệt cũng không tệ, nhìn ra được cô ta nấu dựa theo khẩu vị của Lệ Cảnh Minh.
Thẩm Tri Ý ngồi vào bàn, nhìn món cá hấp trước mặt, vừa ngửi thấy mùi thì bên trong dạ dày lập tức quặn thắt, buồn nôn.
Thẩm Tri Ý đẩy ghế ra, bụm chặt miệng lao vào trong phòng vệ sinh nôn thốc nôn tháo, cô chạy rất nhanh, không đóng cửa, bên ngoài nghe thấy rất rõ âm thanh nôn oẹ.
Khuôn mặt Hạ Minh Nguyệt đang ngồi trên bàn cầm thìa múc canh trở nên xanh mét, chỉ muốn lôi Thẩm Tri Ý ra khỏi nhà vệ sinh.
Cô ta vốn dĩ không hòa hợp với Thẩm Tri Ý, trong lòng khó tránh được cảm giác cực đoan, cho rằng vì ghét cô ta nên Thẩm Tri Ý mới chê đồ ăn cô ta nấu tới mức buồn nôn.
Vài phút trôi qua, bên trong truyền tới tiếng xả nước, Thẩm Tri Ý tay vịn vào tường bước từ trong ra, sắc mặt trắng bệch, cả người như muốn khuỵu xuống, giống như mắc phải bệnh nan y gì.
“Cô bị làm sao thế?”, giọng điệu của Lệ Cảnh Minh hơi mất kiên nhẫn. Vốn dĩ đã chẳng thấy muốn ăn, giờ lại bị âm thanh nôn oẹ của Thẩm Tri Ý làm cho càng không muốn ăn cơm nữa: “Cố ý à?”
Thẩm Tri Ý không còn sức để tranh cãi với anh, cô xoa lên vị trí dạ dày, nói với giọng điệu đầy yếu ớt: “Dạ dày hơi khó chịu, không muốn ăn cơm”.
“Hay là để Cảnh Minh đưa cô đi bệnh viện khám thử coi sao?”
“Không cần đâu, bệnh cũ thôi. Tôi lên tầng uống thuốc với chút nước nóng là ổn, mấy người ăn đi”, sau khi cảm giác buồn nôn qua đi, nước mắt không nén được cứ thế rớt xuống. Hàng lông mi đen nhanh vẫn còn đọng lại nước mắt, dáng vẻ hết sức đáng thương, khiến cho người ta đau lòng.
Ánh mắt của Lệ Cảnh Minh vẫn luôn dừng lại trên gương mặt của Thẩm Tri Ý. Anh đang nhìn Thẩm Tri Ý, còn Hạ Minh Nguyệt bên cạnh lại đang nhìn anh.
Lệ Cảnh Minh không biết được rằng ngoài miệng anh nói không để ý tới Thẩm Tri Ý, nhưng trong ánh mắt lại ngập tràn bóng hình của Thẩm Tri Ý, nỗi lo lắng bên trong như sắp tràn cả ra ngoài.
Kẻ thứ ba gì chứ? Trong tình yêu, người không được yêu mới là kẻ thứ ba.
Trước đây Hạ Minh Nguyệt rất tự tin phản bác cô ta không phải con giáp thứ mười ba, nhưng hiện giờ lại chẳng thể thốt nổi nên lời.
Lệ Cảnh Minh nhìn Thẩm Tri Ý lên tầng, quay đầu nói với thím Vương: “Thím lên trên xem cô ấy thế nào, nếu như thật sự nghiêm trọng thì gọi điện thoại bảo bác sĩ tới đây”.
“Vâng, giờ tôi sẽ lên xem tình hình cô Thẩm thế nào”, thím Vương lập tức đi theo phía sau Thẩm Tri Ý.
Lệ Cảnh Minh lại cầm đũa lên gắp một miếng cá cho Hạ Minh Nguyệt: “Chúng ta ăn đi, không cần phải quan tâm tới cô ta”.
Hạ Minh Nguyệt nhìn miếng cá trong bát. Nếu là khi trước, Lệ Cảnh Minh sẽ cẩn thận gỡ hết xương cá rồi mới gắp vào trong bát cho cô ta.