Hạ Minh Nguyệt sững sờ, cô ta không ngờ Tống Lâm lại đoán được tất cả kế hoạch của mình.
Tà khí khẽ lóe lên trong mắt Tống Lâm, hắn xoay người rồi bóp chặt cằm Hạ Minh Nguyệt, như muốn bóp nát xương của cô ta.
Khuôn mặt Hạ Minh Nguyệt tái nhợt, đôi môi đang mím chặt phát ra tiếng rên rỉ đau đớn.
“Minh Nguyệt, bốn năm rồi mà em vẫn chưa nhìn thấu con người Lệ Cảnh Minh sao? Trong lòng hắn không có em, chỉ có Thẩm Tri Ý mà thôi, cho dù Thẩm Tri Ý chết thì hắn cũng sẽ không cưới em đâu”.
“Anh nói bậy!” Hạ Minh Nguyệt đột nhiên trở nên điên cuồng: “Anh ấy đã nói sẽ cưới tôi thì anh ấy nhất định sẽ cưới!”
“Miệng lưỡi đàn ông toàn lời lừa gạt, lời nói của hắn mà e cũng tin được sao?” Tống Lâm buông tay ra, vỗ nhẹ vào mặt Hạ Minh Nguyệt.
Động tác rất nhẹ trông có vẻ rất dịu dàng, nhưng trong mắt hắn lại lộ ra vẻ giễu cợt, động tác của hắn giống như đang cưng nựng một con chó.
Hạ Minh Nguyệt chán ghét đẩy tay hắn ra, rồi nhặt quần áo trên mặt đất lên.
“Minh Nguyệt, tại sao em không thể đi theo anh? Anh cũng có thể đối xử tốt với em mà”.
Anh là cái thá gì chứ? Tống Lâm anh có thể so sánh với Lệ Cảnh Minh được sao? Trong mắt cô ta, mọi điểm tốt đẹp của hắn đều chẳng đáng một xu.
“Tống Lâm, nếu anh thực sự tốt với tôi thì hãy giúp tôi xử lý Thẩm Tri Ý. Tôi hận cô ta. Chỉ cần cô ta chết, Lệ Cảnh Minh chắc chắn sẽ cưới tôi. Bây giờ tôi và anh như con châu chấu buộc chung một sợi dây thừng, chỉ khi tôi sống tốt thì anh mới có thể có cuộc sống tốt đẹp”.
Tống Lâm cho rằng Hạ Minh Nhiên rất biết trêu ngươi người khác, nhưng hắn cũng thích cô ta ở điểm này.
“Em dựa vào đâu mà chắc chắn rằng sau khi Thẩm Tri Ý chết, Lệ Cảnh Minh sẽ cưới em?”
Để có được sự tin tưởng của Tống Lâm, Hạ Minh Nguyệt chỉ đành thành thật kể ra bí mật đã được giấu kín suốt sáu năm.
“Sáu năm trước, Lệ Cảnh Minh rơi xuống nước và suýt mất mạng, anh ấy luôn tưởng là tôi đã cứu anh ấy”.
Lá gan của người phụ nữ này quả là không hề nhỏ, lại dám giả làm ân nhân cứu mạng, chẳng trách Lệ Cảnh Minh lại giữ Hạ Minh Nguyệt ở bên mình suốt sáu năm.
Vốn dĩ hắn còn cho rằng Hạ Minh Nguyệt là một chiếc gối thêu, nhưng không ngờ chiếc gối này lại chứa đầy mũi kim, không cẩn thận một chút là có thể đâm chết người.
Tống Lâm không biết nên nói Lệ Cảnh Minh ngu ngốc, hay hai mắt bị mù, vậy mà lại không thể nhìn rõ bông sen trắng bên cạnh mình là một bông hoa ăn thịt người.
“Vậy người thật sự đã cứu Lệ Cảnh Minh là ai?”
“Tôi không biết”, Lệ Cảnh Minh rơi xuống nước vào ban đêm, xung quanh tối om như mực. Lúc cứu từ dưới nước lên anh đã hôn mê, khi đưa đến bệnh viện, Hạ Minh Nguyệt đã vội vã chạy đến và ở bên giường bệnh suốt đêm.
Vốn dĩ cô ta không định mạo danh, nhưng Lệ Cảnh Minh mở mắt ra đã nhận định rằng cô ta là người đã cứu mạng mình.
Cũng từ đó về sau, Lệ Cảnh Minh đối xử rất tốt với cô ta và nói rằng sẽ kết hôn với cô ta.
“Nhưng anh yên tâm, sự việc đã qua sáu năm rồi, anh ấy sẽ không điều tra ra được đâu”.
Lệ Cảnh Minh có thể ngồi ở vị trí cao như ngày hôm nay, chắc chắn không phải là loại người hiền lành.