Mắt Thẩm Tri Ý mở to nhìn đèn vàng trên trần nhà, đầu óc mơ hồ hiện lên một ý nghĩ.
Bây giờ cô không thể chống lại Lệ Cảnh Minh, Thẩm Tri Ý đẩy ngực anh ra: “Đeo bao vào, tôi không muốn uống thuốc tránh thai”.
Lệ Cảnh Minh đè tóc cô lại, đầu óc hơi say chợt tỉnh táo lại: “Cô không muốn mang thai đứa con của tôi sao?”
Thẩm Tri Ý nghiêng đầu tránh né đôi môi ấm áp của Lệ Cảnh Minh: “Biết còn hỏi”, sinh con cho đôi cẩu nam nữ này nuôi, trừ khi cô bị điên thì mới đồng ý, cũng không biết Lệ Cảnh Minh nghĩ gì mà lại hỏi cô vậy.
Cơ thể Thẩm Tri Ý không tốt, bây giờ không thể nào mang thai được, chỉ là nghe thấy Thẩm Tri Ý nói vậy, anh cảm thấy tim mình như bị ai đó cấu.
Lệ Cảnh Minh cũng chẳng muốn lãng phí thời gian để tranh luận về việc mang thai, anh đứng dậy mang bao sau đó đè lên người Thẩm Tri Ý, như thưởng thức một món ăn cao cấp, từng chút một cho vào miệng, nuốt xuống bụng.
Thẩm Tri Ý như nằm giữa ranh giới của thiên đường và địa ngục, chỉ cảm thấy trước mắt trắng toát.
Nước mắt rơi xuống ga giường, đong đầy hốc mắt, cần cổ trắng toát nổi gân xanh.
Đôi mắt Lệ Cảnh Minh sâu thẳm, giống như quỷ hút máu, duỗi tay ra hôn lên mạch máu trên cổ Thẩm Tri Ý.
Thể lực của phụ nữ sao bằng đàn ông, hơn nữa đối phương còn đang bị bệnh, Thẩm Tri Ý nhắm mắt chìm trong cơn choáng váng, mãi mà không tỉnh lại được.
…
Thẩm Tri Ý mệt mỏi không lật nổi người, mà Lệ Cảnh Minh ôm cô vào lòng như không có chuyện gì xảy ra, không ngừng hôn lên trán cô.
Thể lực nam nữ quá khác biệt, sau khi hai người bình tĩnh lại, Thẩm Tri Ý mới co người trong chăn tìm chỗ thoải mái nhắm mắt lại.
Lệ Cảnh Minh thấy nhìn mái tóc rối bời của cô, mắt hơi ửng đỏ, vẻ mặt khiến người khác yêu thương, trái tim cũng không kìm được, anh ôm lấy cơ thể ấm áp của cô, nói khẽ như đang dỗ trẻ con: “Ý Ý”.
Thẩm Tri Ý không trả lời anh.
Anh mỉm cười giống như tên điên lấy được món đồ chơi mình yêu quý, môi liên tục hôn lên trán cô.
Trên người Thẩm Tri Ý mang theo chút mùi hương. Nó không ngừng quanh quẩn quanh chóp mũi anh, quanh quẩn quanh trái tim anh.
“Ngủ đi, bảo bối”.
Thẩm Tri Ý không suy nghĩ nữa, cô mệt mỏi chìm vào giấc ngủ.
Thẩm Tri Ý mơ màng nằm mê, trong căn phòng tối tăm, xung quanh vang lên tiếng xích sắt, cơ thể cô rất nặng, như bị quỷ đè xuống giường không thở nổi.
Cô giãy giụa, chợt cảm thấy bụng mình ngày càng lớn, cô nhìn thấy từng đứa con nít bò từ dưới lên.
Lệ Cảnh Minh ôm Hạ Minh Nguyệt đứng cách đó không xa: “Cô không muốn sinh con, tôi sẽ trói cô trên giường, để cho cô nhìn thấy bụng mình lớn dần, nhìn con mình đi ra”.
…
Thẩm Tri Ý chợt mở mắt, miệng thở hổn hển, trên mặt toàn là mồ hôi lạnh, tim đập thình thịch.
Trong bóng tối, cô trợn tròn mắt, đến khi mắt cô cay cay cô mới bình tĩnh lại, cô sờ khóe mắt mình, cảm thấy lạnh lẽo, Thẩm Tri Ý không rõ đây là mồ hôi hay nước mắt nữa.
Tình tiết trong mơ như một đoạn phim vậy, cô từ từ hồi tưởng lại.
Cô bị xích trên giường, bụng to, đứa bé đầy máu, lời nói độc ác của Lệ Cảnh Minh.
Mấy thứ này như lời nguyền khắc sâu trong linh hồn, khiến trái tim cô không thể yên.
Bên ngoài tối đen như mực, bên cạnh vang lên tiếng hít thở của người đàn ông, Thẩm Tri Ý quay đầu nhìn Lệ Cảnh Minh.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!