Trên kéo toàn gỉ sắt, nắm trong lòng bàn tay hơi khó chịu, Bạch Thu giơ chân đạp lên con chuột, ánh mắt trở nên lạnh tanh. Anh ta ngay lập tức dùng lực cắm thẳng mũi kéo lên trên cổ con chuột, cái kéo cũ cứ thế xuyên thẳng qua đầu nó, máu chảy thành dòng.
Bạch Thu nhìn con chuột chết dưới chân, biểu cảm trở nên cực kỳ hiểm ác.
Thẩm Tri Ý nhìn thấy cảnh tượng này thì đột nhiên lạnh hết cả sống lưng, quá kỳ dị.
Bạch Thu dùng kéo nhấc con chuột đã chết lên rồi vứt vào trong thùng rác với vẻ mặt không chút biểu cảm.
Anh ta quay đầu nhìn Thẩm Tri Ý, vẻ tàn ác lập tức biến mất, thay vào đó là dáng vẻ ngờ nghệch như khi trước.
“Ý Ý, chỉ cần cô sợ thì tôi đều có thể giúp cô giải quyết, bao gồm cả con người”.
Thẩm Tri Ý nhìn thấy tia máu từ trong mắt anh ta.
Cô không biết tại sao từ trên người Bạch Thu lại toát lên vẻ tàn ác doạ người tới vậy, cô cảm thấy hơi sợ hãi.
Giống như vô ý mở một cái chuồng ra, bên trong đang nhốt một con dã thú hung hãn, mà lúc này con dã thú đang nhìn chằm chằm vào cô.
Bạch Thu lộ ra vẻ mặt hoang mang, anh ta ý thức được hành động ban nãy của mình có thể đã doạ Thẩm Tri Ý sợ. Anh ta liếc nhìn xuống tay mình, không có máu chuột mà chỉ dính chút gỉ sắt, anh ta lập tức giơ tay lau lên trên quần của mình.
“Cô đừng sợ tôi, tôi chỉ muốn cô hiểu được rằng tôi có thể bảo vệ cho cô”.
Thẩm Tri Ý lấy lại tinh thần, lên tiếng: “Tôi không sao, trở về thôi”.
Bạch Thu nhìn nụ cười trên mặt cô, anh ta muốn nói gì đó, nhưng nhìn vẻ trắng bệch mệt mỏi trên gương mặt cô, cuối cùng anh ta lại chẳng nói gì hết.
Bạch Thu bất an đi theo phía sau Thẩm Tri Ý, nhìn bóng lưng của cô.
Anh ta sợ Thẩm Tri Ý sẽ sợ hãi mà xa lánh anh ta, né tránh anh ta, anh ta có thể không bận tâm tới ánh mắt của bất cứ ai, nhưng ánh mắt sợ hãi của Thẩm Tri Ý lại khiến cho anh ta hoảng sợ bất an.
Lại để trễ mất một khoảng thời gian, lúc Thẩm Tri Ý mang túi quà quay lại thì đã hơn mười phút trôi qua.
Lệ Cảnh Minh đứng trước cửa đại sảnh, nhìn cô rồi nói một câu: “Quá năm phút”.
Thẩm Tri Ý không lên tiếng, Lệ Cảnh Minh thấy sắc mặt cô hơi tái, sau đó ánh mắt lại chuyển lên trên người Bạch Thu đang đứng cách đó không xa.
Gương mặt anh hết sức lạnh lùng, anh dụi tắt điếu thuốc trong tay, làn môi mỏng khẽ nhếch lên, ánh mắt dò xét lập tức trở nên tàn bạo.
Anh cảm nhận được hai người này đã phát sinh gì đó, vừa nghĩ tới chuyện hai người này ngấm ngầm làm chuyện gì đó mà anh không biết phía sau lưng, trong lòng lập tức trở nên bực bội.
Lúc Thẩm Tri Ý tiến lại gần, anh dùng lực nắm chặt lấy cổ tay của cô rồi kéo cô vào trong lòng mình, dụi vào hõm cổ cô rồi ngửi.
Hành động này của anh lọt vào trong mắt người khác thì chính là đang tuyên bố chủ quyền.
Lệ Cảnh Minh mặc kệ có người ngoài ở đây không, sau khi ngửi một lúc cổ của Thẩm Tri Ý, anh lại vén cái váy dài của cô lên nhìn làn da bên trong.
May là không có gì hết, người còn sạch sẽ.
Ánh mắt Thẩm Tri Ý nhìn anh giống như con dao tẩm độc, sau khi quan sát một lượt từ đầu tới chân, miệng Thẩm Tri Ý mỉm cười nhưng trong lòng không vui, nói: “Đã xem đủ chưa? Có cần cởi đồ ra để anh kiểm tra cho kỹ không?”
“Về rồi cởi”, Lệ Cảnh Minh nắm chặt lấy tay của Thẩm Tri Ý rời khỏi cô nhi viện, viện trưởng vốn định tiễn bọn họ, nhưng lại bị ánh mắt của Lệ Cảnh Minh doạ sợ phải dừng bước luôn.
Đợi người đi rồi, bà ta mới hỏi Bạch Thu: “Nãy giờ cậu ở cùng với cô Thẩm sao?”
Bạch Thu không nói, chỉ gật đầu.
“Thời gian lâu như vậy hai người đã làm gì?”
Bạch Thu trả lời: “Nói chuyện, giết chết một con chuột”.
Viện trưởng hơi ngẩn ra, hiểu rồi: “Trong nhà kho lại có chuột rồi à?”
“Vâng”, Bạch Thu trả lời, ánh mắt vẫn luôn nhìn theo Thẩm Tri Ý, mãi tới khi cô lên xe rời đi, anh ta vẫn đứng nhìn về phía đó.
Viện trưởng thở dài: “Đừng nhìn nữa, người ta đã có chồng rồi”, hơn nữa dù cho chưa có chồng thì cũng sẽ không thích một tên ngốc như cậu đâu.
Vế suy nghĩ phía sau khiến cho người khác quá tổn thương, nên viện trưởng không nói ra thành lời.
“Tôi biết”, Bạch Thu lẩm bẩm, trong lòng hết sức khó chịu, anh ta siết chặt tay thành nắm đấm, nghĩ tới những chuyện Lệ Cảnh Minh làm với Thẩm Tri Ý ban nãy, ánh mắt và động tác đó không hề có chút gì tôn trọng Thẩm Tri Ý cả.
Anh ta thật sự muốn giết chết người đó giống như giết con chuột ban nãy.
…
Lệ Cảnh Minh nắm chặt tay Thẩm Tri Ý suốt cả chặng đường, cũng không cần biết cô có đi theo kịp không, anh thì sải bước rất dài.
“Vào trong”, anh vẫn còn lý trí, mở cửa xe ra nhưng không ném thẳng người vào bên trong.
Động tác của Thẩm Tri Ý chợt khựng lại, liếc nhìn cổ tay bị anh siết đỏ ửng, cô giơ tay nắn bóp, ngẩng đầu nhíu mày nhìn Lệ Cảnh Minh, không biết anh đột nhiên nổi điên cái gì.
Bị anh sỉ nhục trước mặt nhiều người như vậy, cô còn chưa nổi giận, sao anh còn mặt mũi so đo với cô?
Thẩm Tri Ý khẽ nhếch môi, vứt đống quà trong tay ra ghế sau rồi mới ngồi lên ghế lái phụ, ngoan ngoãn thắt dây an toàn.
“Anh nổi giận cái gì?”
“Anh không thích ánh mắt tên ngốc kia nhìn em, càng không thích em lại gần hắn ta”, Lệ Cảnh Minh nói với gương mặt lạnh tanh: “Thẩm Tri Ý tốt nhất là em nên cách xa anh ta một chút”.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!