“Cậu Lệ, hay là anh ngồi xuống một lát, tôi đi rót ly nước cho anh”, viện trưởng thấy không khí không đúng lắm vội lên tiếng hoà giải.
Thẩm Tri Ý bắt lấy cơ hội chạy về phía nhà kho.
Đôi mắt hẹp dài của Lệ Cảnh Minh nheo lại mang theo vẻ nguy hiểm.
Một câu nói buột miệng của Thẩm Tri Ý lọt vào trong tai anh giống như mũi kim, anh biết không thể ép Thẩm Tri Ý quá gay gắt, nếu không cô sẽ lại phát bệnh giống như trước.
Nhưng để cho cô bước ra khỏi phạm vi tầm mắt của mình, chỉ cần một khoảnh khắc không nhìn thấy cô thì anh sẽ cảm thấy cực kỳ khó chịu.
Lệ Cảnh Minh chán ghét loại cảm giác không thể kiểm soát trong lòng bàn tay. Cứ nghĩ tới chuyện vừa rồi Thẩm Tri Ý chạy ra ngoài có thể sẽ gặp phải tên ngốc ban nãy là anh lại muốn bắt cô lại nhốt trong phòng cả đời, không cho phép ai được gặp cô.
Anh có căn bệnh cố chấp như vậy, thậm chí còn cảm thấy Thẩm Tri Ý phát bệnh trong bệnh viện cũng rất tốt, nếu như cô bị bệnh cả đời thì anh cũng có thể chăm sóc cô cho tử tế.
Lệ Cảnh Minh ngồi trên ghế, một số vật dụng trong nhà của cô nhi viện đã cũ rích. Ví dụ như cái ghế mềm mà anh đang ngồi, da đều tróc hết ra, nhìn trông quá đỗi sơ sài.
“Tôi có thể hút thuốc một lát không?”
Viện trưởng nhìn sắc mặt của anh, lại nhìn đứa bé bên cạnh mình, cuối cùng vẫn gật đầu: “Được”.
Lệ Cảnh Minh lấy hộp thuốc ra, rút một điếu rồi châm lửa, khói xanh lượn vòng, anh dựa trên cái ghế cũ, thờ ơ liếc nhìn đồng hồ đeo tay.
Mười phút, dù Thẩm Tri Ý có đi gặp tên ngốc kia thì cũng chẳng thể làm ra được chuyện gì.
Cô nhi viện không lớn, lần trước tới viện trưởng đã dẫn cô đi dạo một vòng, cô biết nhà kho nằm ở chỗ nào.
Sau khi tới, phát hiện ra cửa đang mở, trong căn phòng tối om có một bóng người đang ngồi xổm trên mặt đất.
“Bạch Thu, sao anh lại ở đây?”
Bạch Thu đang sắp xếp quà, nghe thấy giọng nói của Thẩm Tri Ý thì vội ngẩng đầu dậy, khoé mắt hơi ửng đỏ, rõ ràng vừa mới dụi xong.
“Tôi biết là cô sẽ tới mà”, Bạch Thu nhấc túi quà lên: “Tôi mang lên trên xe cho cô nhé”.
“Không vội”, Thẩm Tri Ý liếc nhìn nhà kho một vòng, nói là nhà kho thì chi bằng gọi là một căn phòng hỗn tạp thứ gì cũng có, cô tìm một chỗ ngồi xuống: “Ngồi một lát đi, chúng ta nói chuyện”.
Bạch Thu thấp thỏm không yên ngồi xuống bên cạnh Thẩm Tri Ý, tiện tay đặt món quà đang cầm trong tay xuống bên cạnh chân, anh ta cúi đầu, nhìn không ra đang có biểu cảm gì.
“Xin lỗi, vốn dĩ một tháng trước nói sẽ tới cô nhi viện thăm anh, nhưng tôi xảy ra một số chuyện”.
“Xảy ra chuyện gì thế?”
“Chuyện nhỏ, bị ốm phải nhập viện thôi”.
Dù Bạch Thu là một tên ngốc nhưng trong lòng lại hiểu rõ hơn ai hết, nếu như chỉ là chuyện nhỏ thì tại sao lại không gọi được cho cô, gửi tin nhắn cũng không trả lời.
“Người đó là chồng của cô thật sao?”
Thẩm Tri Ý chống cằm, chậm rãi trả lời: “Ừ”.
“Anh ta đối tốt với cô không?”, Bạch Thu lại hỏi.
Thẩm Tri Ý đột nhiên bật cười: “Anh hỏi mấy chuyện này làm gì? Tốt hay không thì có liên quan gì tới anh?”
Bạch Thu lập tức ngừng lời, hô hấp giống như đều ngừng lại, Thẩm Tri Ý có lẽ chỉ vô ý nói ra câu này, nhưng anh ta vẫn cảm thấy đau lòng, giống như có một con dao đang chém loạn bên trong.
Đối với Thẩm Tri Ý mà nói, người đó là chồng, là người thân thiết nhất với cô, còn anh ta thì chỉ là tên ngốc mới gặp một lần, hai người chẳng có gì để đem ra so sánh, anh ta rõ ràng cũng chẳng biết nói gì hơn.
Đúng thế…có liên quan gì tới anh ta? Nhưng lần đầu tiên anh ta nhìn thấy Thẩm Tri Ý thì đã ngay lập tức muốn cho cô tất cả mọi thứ trên người mình.
“Còn anh tại sao lại đối tốt với tôi như vậy? Chúng ta cũng chỉ mới gặp nhau có một lần thôi mà?”, Thẩm Tri Ý quay đầu nhìn anh ta, khuôn mặt anh tú của người đàn ông ẩn hiện trong ánh sáng mịt mờ, đôi mắt anh đào rất sâu lúc này đang nhìn thẳng vào gương mặt của cô.
Gương mặt vừa mới thả lỏng của Thẩm Tri Ý lập tức trở nên đông cứng.
Bạch Thu lộ ra vẻ mặt khổ sở chỉ vào lồng ngực trái, nói: “Chỗ này sẽ khó chịu lắm”.
Nhìn thấy Thẩm Tri Ý không vui, chỗ đó sẽ khó chịu, nhìn thấy cô bị thương bị ốm cũng sẽ khó chịu, biết tin cô đã kết hôn thì càng đau tới độ không thể thở nổi.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!