*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Khi Tiêu Chiến về đến nhà, trời đã tối.
Đang là thời điểm nhiệt độ giảm xuống rất sâu, nhưng trong nhà lò sưởi âm tường đã được đốt lửa từ sớm, vừa bước vào phòng khí lạnh cũng liền tan biến. Tiêu Chiến cởi áo khoác, thay dép đi trong nhà, nhìn thấy Hạ Hạ đang ngồi chơi lego trên thảm, còn Vương Nhất Bác đang nghiêm nghiêm túc túc ngồi một bên hướng dẫn như thường lệ.
Bé con Niệm Sơ vừa mới biết bò, suốt ngày lăn lóc trên thảm bò tới bò lui, thỉnh thoảng còn nhào vào chỗ anh trai đang chuyên chú xếp gỗ, nhưng Hạ Hạ không hề tức giận mà để mặc cho bé con tùy ý phá rối, nhìn em gái nhỏ xinh xắn đáng yêu của mình cười đến hai mắt đều cong tít.
Hôm nay Niệm Sơ mặc một bộ đồ ngủ liền thân do Vương Nhất Bác mua, màu hồng phấn có lông xù mềm mại, trên mũ còn có hai cái tai thỏ khẽ lắc lư theo từng động tác của bé. Đồ đạc trong nhà đều đã được Tiêu Chiến bọc hết các góc cạnh, thảm trải sàn cũng là loại một lớp rất dày, cho dù bé con có va vào cũng không lo bị thương, cũng không khóc nháo, lẳng lặng tiếp tục bò về phía trước. Vương Nhất Bác đuổi theo sau bé con, nài nhắc: "Tiểu Sơ ngoan, nhìn miệng cha này, gọi nào, cha..."
Niệm Sơ vừa rồi tình cờ thốt ra một tiếng, nhưng lúc này bé con rõ phiền lòng, không thèm đáp lại - mà thực ra bé chưa bao giờ đáp lại. Thế nhưng Vương Nhất Bác càng bị phớt lờ lại càng hăng hái: "Con gái ngoan, gọi cha".
Niệm Sơ im lặng.
Vương Nhất Bác: "Ngoan, mau gọi cha đi."
Niệm Sơ vẫn im lặng.
Vương Nhất Bác: "Gọi cha."
Niệm Sơ tiếp tục im lặng.
"Tiểu Sơ, cha đã nài nỉ con, con kêu một tiếng không được sao? Chỉ kêu một tiếng thôi không được sao?" Vương Nhất Bác dần dần suy sụp, suýt nữa bật khóc tại chỗ, "Nào, nhìn miệng cha đi..."
Vương Nhất Bác cao giọng: "Chaaa!"
Cặp mắt to giống hệt Tiêu Chiến của Niệm Sơ chớp chớp hai lần, gương mặt ngơ ngác nhìn hắn: "Ạ".
Vương Nhất Bác: "..."
Tiêu Chiến vẫn luôn đứng một bên xem náo nhiệt rốt cuộc không nhịn được nữa, cười phá lên, bế con gái vào lòng hôn một cái, bé con lập tức nhoẻn miệng cười, ê ê a a chẳng rõ đang muốn nói cái gì, "bẹp" một tiếng in dấu nước miếng trên mặt Tiêu Chiến.
Vương Nhất Bác nhìn con gái đang hớn hở nũng nịu trong lồng ngực Tiêu Chiến, lại so với trải nghiệm bi thảm hiếm khi nhận được một nụ cười của chính mình, hắn chỉ có thể mang vẻ mặt thất bại mà thở dài, lại dời mắt về phía tập tài liệu mà Tiêu Chiến vừa thuận tay đặt trên bàn trà, hỏi: "Lại có việc phải mang về nhà làm sao?"
"Ừm, gần đây có nhiều đơn đặt hàng, khách hàng lại thúc giục gấp rút." Tiêu Chiến quay lại với công việc thiết kế, nhưng so với trước kia đã quy củ hơn rất nhiều, anh sẽ không còn vẽ bản thảo suốt ngày đêm nữa. Chỉ là lúc này đã cuối năm, năm mới cận kề nên công việc bận rộn và gấp rút hơn bình thường.
Vì không yên lòng hai đứa trẻ cho nên Vương Nhất Bác cũng giảm bớt khối lượng công việc, hiện tại cả hai đều có khuynh hướng tập trung nhiều hơn cho gia đình, dù sao trẻ con cũng chỉ lớn một lần, nếu bỏ lỡ thì sẽ không bao giờ lặp lại.
Vương Nhất Bác đã từng bỏ lỡ bốn năm của Hạ Hạ, giờ đây, dù có thế nào đi chăng nữa, hắn nhất định sẽ không bỏ lỡ Niệm Sơ một phút một giây nào.
Tiêu Chiến bế con gái lên xoay thêm vài vòng, bé con liền cười không ngừng, lâu lâu lại vươn tay ra muốn chạm vào anh trai, Hạ Hạ dịu dàng nhìn em gái, nhẹ nhàng xoa nắn bàn tay nhỏ mum múp của bé.
Vương Nhất Bác đứng bên cạnh nhìn cảnh đó cảm thấy tim mình cũng nóng lên, liền đuổi theo cười rồi hỏi Tiêu Chiến: "Ăn tối chưa? Em nấu canh cho anh."
"Ăn chung với đồng nghiệp rồi, hôm nay tăng ca hơi muộn". Tiêu Chiến ôm con gái đặt lên thảm, để cho bé chơi cùng anh trai rồi dắt Vương Nhất Bác vào bếp, "Nhưng bây giờ anh có chút đói bụng."
Canh trên bếp vẫn còn ấm, lúc dọn ra vẫn còn bốc khói, trong suốt thời gian qua, khả năng nấu nướng của Vương Nhất Bác đã được rèn luyện tiến bộ rất nhiều, Tiêu Chiến nhấp một ngụm canh, cảm thấy hơi lạnh trên người cũng đã được xua tan, ấm áp tới tận tâm can.
"Anh thấy bên ngoài nhiều nơi đã treo đèn lồng đỏ lên rồi, cũng khá vui mắt." Tiêu Chiến nói, "Nửa tháng nữa là đến Tết Nguyên Đán rồi nhỉ?"
"Ừ, sắp đến Tết rồi." Vương Nhất Bác cười với Tiêu Chiến, giọng điệu có chút trịnh trọng, "Đây là năm đầu tiên cả gia đình bốn người chúng ta ở cùng nhau."
Tiêu Chiến cười gật đầu, lại hỏi hắn, "Em muốn đón Tết như thế nào?"
"Nghĩ kỹ rồi, em không đi đâu cả, công việc cũng đẩy hết, chỉ ở nhà với mọi người." Vương Nhất Bác nhìn anh, trong mắt có tia sáng lấp lóe, giống như ánh sáng từ chiếc đèn lồng đỏ mà hôm nay Tiêu Chiến đã nhìn thấy, tươi đẹp và ấm áp.
"Trước đây em không hiểu, nhưng bây giờ em biết rồi," hắn nói.
"Không có gì quan trọng hơn anh và các con."
Sau khi Tiêu Chiến ăn xong, Vương Nhất Bác dọn dẹp bát đũa. Đã đến giờ hai bé con đi ngủ, Hạ Hạ bây giờ đủ lớn để có thể ngủ phòng riêng. Niệm Sơ cùng hai ông bố ngủ chung một phòng, bên cạnh giường lớn đặt một cái cũi cho em bé nho nhỏ.
Khi Vương Nhất Bác trở lại phòng Niệm Sơ đã ngủ say, Tiêu Chiến đang chăm chú nhìn bức ảnh treo ở đầu giường. Đó là ảnh cưới của họ.
Đám cưới của bọn họ đã được tổ chức long trọng nhưng không kém phần kín đáo, rất nhiều thiệp mời được gửi đi, tên khách mời là do chính tay hai người viết, họ hàng, bạn bè và người thân đều có mặt, nhưng tất cả các phóng viên báo đài đều bị Vương Nhất Bác chặn lại ở bên ngoài.
Hôn lễ được tổ chức trong giáo đường của một nhà thờ cổ kính đã có lịch sử hàng trăm năm, mỗi một khối đá đều toát lên sự trang nghiêm thần thánh, Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác đứng chung một chỗ, mặt đối mặt, giây phút nhìn vào mắt đối phương và phát hiện ra bóng dáng chính mình, liền như bừng tỉnh đại ngộ, thì ra ở trong mắt đối phương, bản thân lại có dáng vẻ kinh động lòng người như vậy.
Vị linh mục râu tóc bạc phơ thấp giọng đọc kinh cầu nguyện, và họ nói với nhau rằng: Em/anh nguyện ý. Em/anh yêu anh/em.
Họ cùng nhau trao nhẫn, trao nhau một cái ôm, trao nhau một nụ hôn.
Cứ vậy trao đổi cả một đời.
"Anh nhớ ngày đó Hạ Hạ cũng mặc bộ tây trang nhỏ, thật giống như một người lớn." Tiêu Chiến thấp giọng cười, "Chỉ là keo xịt tóc hơi nhiều, gội đầu thật lâu mới sạch."
"Ừ, lúc đó Niệm Sơ lại còn nghịch ngợm, ở trong lòng Hạ Hạ phun bong bóng chơi đùa, lại còn cọ cho Hạ Hạ toàn thân đầy nước miếng." Vương Nhất Bác cũng cười, "Hạ Hạ lại không hề tức giận, chỉ biết nhìn Tiểu Sơ mà cười."
"Tiểu Hạ thật sự rất chiều chuộng Tiểu Sơ." Tiêu Chiến ra chiều bất đắc dĩ, "Cả em nữa, em càng chiều chuộng nó hơn. Anh sợ cả hai người sẽ đem nó chiều hư mất."
"Con gái của em, em đương nhiên muốn chiều chuộng." Vương Nhất Bác nhẹ nhàng hôn lên trán của anh, "Chiều hư nó càng tốt, nuôi Tiểu Sơ trở thành một tiểu công chúa xấu tính, sau này không ai dám đem nó đi, như thế nó có thể ở bên cạnh chúng ta cả đời, em sẽ chiều chuộng nó cả đời."
Tiêu Chiến cười lắc đầu: "Em thật là..."
Hai người đều không nói gì nữa, im lặng nhìn chính mình và người kia trong bức ảnh, nhất thời đều có chút sững sờ.
Trong ảnh, họ mặc âu phục, nắm chặt tay nhau, cười rạng rỡ trước ống kính, ánh mắt dịu dàng hệt như lần đầu gặp nhau.
Khi đó, không có Niệm Hạ và Niệm Sơ, không có một nơi gọi là mái ấm, dường như họ chưa từng nghĩ tới, người trước mặt này lại chính là người sẽ đi cùng mình suốt cuộc đời.
Nhoáng một cái đã nhiều năm.
++++++++
Cái Tết đầu tiên của một gia đình bốn người thật náo nhiệt.
Ba mẹ hai nhà đều ở lại cùng đón Tết với bọn họ, thực sự là đoàn viên, bà nội hàng xóm được con gái đón sang nước ngoài ăn Tết, trước khi đi còn đưa cho Tiêu Chiến một xấp tranh giấy đỏ dán cửa, tất cả đều do bà tự tay cắt lấy. Nhiều năm về trước, loại tranh giấy đỏ này rất phổ biến, nhưng bây giờ đã trở thành đồ cổ hiếm thấy. Xấp tranh được cắt rất tinh xảo, và Tiêu Chiến cẩn thận dán chúng lên cửa sổ.
Việc tổng vệ sinh dọn dẹp đã xong xuôi từ mấy ngày trước, việc bận rộn hôm nay cũng chỉ còn lại bữa cơm tất niên và tiệc đón giao thừa, hai bên ba mẹ nhàn rỗi liền tụ tập một bàn mạt chược. Vận khí của mẹ Vương không tốt lắm, thua mấy ván liên tiếp, tâm trạng không tốt bèn tìm cớ mắng Vương Nhất Bác một trận, sau đó vận rủi lại chuyển sang cho ba Vương, Vương Nhất Bác lại bị mắng...
Ba mẹ hắn xem hắn không vừa mắt, ba mẹ Tiêu Chiến cũng không ưa thích hắn bao nhiêu, vì vậy Vương Nhất Bác đành ủ rũ mà di dời trận địa, giành lấy con gái từ vòng tay Tiêu Chiến và bắt đầu một hoạt động huấn luyện nghiêm túc: "Tiểu Sơ, gọi cha."
Niệm Sơ mới vừa tỉnh giấc ngủ trưa, vẫn còn chút cáu bẳn khi rời giường, nghe thấy giọng điệu huấn luyện nghiêm túc của Vương Nhất Bác bèn "oa" một tiếng bật khóc.
Mẹ Vương nghe thấy tiếng khóc của cháu gái, liền bỏ ngang ván mạt chược, nổi giận đùng đùng kéo ba Vương xông tới, Vương Nhất Bác chạy không kịp.
Sau đó, Vương Nhất Bác lại ăn mắng.
Vương Nhất Bác: "...Ai nói Tết nhất sẽ không mắng chửi con cái chứ."
Năm mới vốn là thời điểm của những buổi dạ tiệc và lễ hội, cũng là thời điểm bận rộn nhất của các nghệ sĩ, nhưng Vương Nhất Bác một hoạt động cũng không chịu nhận. Người đại diện biết tính hắn, cũng không khuyên can, nhưng những người khác vẫn liên tục gọi điện thoại tới tìm hắn. Điện thoại di động vẫn đổ chuông từ sáng đến tối, sau đó bị hắn dứt khoát chuyển sang chế độ im lặng.
Vẫn có đài truyền hình điểm phát lại tuyển tập những dạ tiệc cũ, Tiêu Chiến nhìn thấy Vương Nhất Bác đang nhảy trên sân khấu, hào quang bắn ra bốn phía, lại dường như không thể đến gần.
Tiêu Chiến cảm thấy có chút hoảng hốt, quay đầu nhìn sang, Vương Nhất Bác đang ngồi trên thảm giúp Hạ Hạ xếp Lego, con gái hắn đang kiễng đôi chân nhỏ bé cố gắng bò lên vai hắn, hai bàn tay nhỏ đang nhéo nhéo mặt hắn đến sắp biến dạng, Vương Nhất Bác miệng không ngừng nói xin tha, ánh mắt đầy ủy khuất nhìn về phía Tiêu Chiến cầu cứu.
Chàng trai rực sáng trên sân khấu, từ cõi thần tiên hướng đến nhân gian, khoác một thân khói lửa đang cong cong đôi mắt mỉm cười với anh. (
Câu này tác giả lấy ý từ thành ngữ khói lửa nhân gian, toàn thân nhiễm bụi hồng trần...)
Đây là người anh yêu, là nhà của anh.
Tiêu Chiến bất giác ôm ngực.
May mắn biết dường nào.
Bữa cơm tất niên thật sự náo nhiệt. Ba mẹ hai nhà với tư cách là trưởng bối đều phát cho bọn trẻ những bao lì xì đỏ, Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác cũng có. Giấy đỏ rắc bột vàng, cầm trong tay rất đẹp, rực rỡ hỷ khí dương dương.*
* Hỷ khí dương dương
(喜氣楊楊): vui vẻ, hỷ lạc (hỷ khí); phong phú, dồi dào, tràn ngập (dương dương).Sau bữa cơm tất niên liền kéo nhau đi đốt pháo. Vì hai đứa trẻ còn nhỏ nên Vương Nhất Bác phụ trách châm lửa. Hạ Hạ cầm mấy cây pháo hoa đứng một bên phóng, Niệm Sơ được bà nội ôm vào trong ngực đứng ở một góc xa nhất nhìn qua. Bé con chưa hiểu chuyện, cũng không thể phóng pháo hoa như Hạ Hạ, chỉ đứng xem náo nhiệt, nhưng bé không hề sợ tiếng pháo nổ, luôn vẫy vẫy đôi tay nhỏ mà cười.
Pháo hoa bay lên bầu trời đêm, những bông hoa lớn nở rộ, và mọi người đều kéo ra xem. Đầy trời pháo hoa nở, Vương Nhất Bác đứng đối diện với Tiêu Chiến cách đó không xa, cười nói gì đó với anh, bên tai Tiêu Chiến đầu là tiếng pháo nổ bùm, không thể nghe rõ tiếng: "Em nói gì thế?"
Lúc này, đếm ngược đến năm mới đã bắt đầu, trong một giây ngắn ngủi ngừng tiếng pháo.
"Mười, chín, tám, bảy, sáu..."
Vương Nhất Bác đi đến bên cạnh Tiêu Chiến, môi kề sát vào tai anh: "Em nói—"
"Năm, bốn, ba, hai, một!"
Năm tháng đổi thay, cố nhân như cũ.
Tiếng pháo lại vang vọng, đầy trời pháo hoa rực rỡ.
Vương Nhất Bác nhẹ nhàng ôm chặt Tiêu Chiến.
"Em yêu anh."
++++++++
Sau này, mỗi khi con gái quấn lấy hắn muốn nghe chuyện kể, hắn luôn sẽ kể lại một câu chuyện xưa, chuyện về một chú sư tử nhỏ và thỏ con.
Hắn kể rất nhiều lần, con gái cũng nghe thật nhiều lần, người kể không thấy mệt, người nghe cũng không biết chán.
Con gái hắn luôn hỏi, "Cha, sau đó thì sao?"
"Sau đó à..."
Hắn sờ đầu con gái, nhìn về phía người đang ngồi bên cạnh cô bé dịu dàng mỉm cười, người hắn yêu.
"Sau đó, sư tử nhỏ và thỏ con sống hạnh phúc bên nhau". Hắn nói.
"Cho đến bạc đầu, vĩnh viễn không chia lìa."
--Hoàn chính văn--** Vậy là chương cuối của bộ này cũng kịp lên đúng ngày sinh nhật lần thứ 25 của Vương Bo Bo. Chúc mừng sinh nhật cậu bé màu xanh lá của tôi và chúng ta. Tuổi mới hãy đón nhận thật nhiều niềm vui, ấm áp và hạnh phúc viên mãn nhé, yêu thương.