Lam Vong Cơ dự đoán không sai, lúc bọn hắn đi qua kết giới, cứ ngang nhiên bước qua, chỉ là đây rõ ràng có ý mời người vào bẫy, Lam Vong Cơ lôi kéo Nguỵ Vô Tiện, vẻ mặt đầy cảnh giác, nghiêm túc nói: "Nguỵ Anh, lần này không thể chạy đi một mình nữa".
Nguỵ Vô Tiện nhớ tới sự việc mới hồi nãy trong khu rừng hoa mận, khoé miệng cười xấu xa, nghĩ gì nói đó: "Được được được, Hàm Quang Quân, chỉ một điều, nếu ngươi có người trong lòng, người yêu, nhân tình, vợ nhỏ, vợ cả linh tinh gì đó, làm ơn nói trước cho ta một tiếng, đỡ cho ta lại nhận sai người".
Lam Vong Cơ ngẩn người, trên mặt hiện ra một tia cổ quái.
Nguỵ Vô Tiện tóm được cơ hội, tiếp tục trêu chọc nói: "Hay nha, Hàm Quang Quân, nhìn không ra, ngươi còn hôn người ta rồi, sau này, không thể kêu ngươi là tiểu cũ kỷ nữa. Nói, hôn khi nào? Người đó là ai, ta có quen không?"
Lam Vong Cơ im miệng không nói gì.
Nguỵ Vô Tiện gãi gãi cằm, nói: "Biết ngay là ngươi sẽ không nói, thích một người thôi, thần thần bí bí, giấu kỹ như vậy, định đến lúc đưa thiệp mời cưới doạ ta sợ nhảy dựng à?"
Lam Vong Cơ ngước mắt, lia tới mấy tia nhìn cháy bỏng mang ý nghĩa không rõ ràng, Nguỵ Vô Tiện mếu máo: "Được rồi, không thích nói thì thôi".
Vào toà nhà, bên trong sân vườn là bố cục tùng trúc gạch trắng bình thường, hai bên đường mòn quanh co uốn lượn, bày biện những chậu hoa nhỏ tinh xảo, những ô trống chạm trổ hoa văn dưới mái hiên, trồng cái loại dây leo hiếm lạ hình thù quái dị, đưa mắt nhìn xung quanh, tất cả đều toát lên một màu xanh biếc, không có một tia màu sắc rực rỡ nào, càng không có cánh rừng hoa mận nhỏ mà lần trước Lam Vong Cơ đã đi qua.
Lam Vong Cơ thầm kinh ngạc, chẳng lẽ những thứ trong toà nhà này, đều được tạo thành từ ma thuật của Thông Lung, thay đổi tuỳ người, phù hợp tuỳ việc?
Lập tức ngưng thần đề phòng, từng cành cây ngọn cỏ đều khả nghi, đang định nhắc nhở Nguỵ Vô Tiện, không ngờ người nọ lại nhanh như chớp chạy lon ton đi mất.
Lam Vong Cơ rút kiếm đuổi theo, Nguỵ Vô Tiện ở trong sân quẹo đông quẹo tây, cuối cùng đi vào một thiên viện, trong một gian phòng vô cùng bình thường xoay chuyển một bình hoa vô cùng bình thường hơn, tiếng ầm ầm vang lên, mở ra một đường hầm giấu sau bức tường.
Hai người liếc nhau.
Lam Vong Cơ nói: "Làm sao ngươi biết nơi này có đường hầm?"
Nguỵ Vô Tiện nhún vai, "Ta mơ hồ có ấn tượng này, nhưng ta cũng không biết ấn tượng này từ đâu mà có".
Chuyện này chỗ nào cũng thấy kỳ dị.
Đến khi bọn hắn đi vào trong mật thất ngầm, cảnh tượng càng quỷ dị hơn xuất hiện trước mặt hai người.
Ánh nến yếu ớt khiến cho hầm ngầm trở nên lạnh lẽo u ám, đưa mắt nhìn tới, hàng trăm cỗ quan tài được trưng bày trong đó.
Hai người đại khái đi một vòng, cũng không phát hiện ra bất kỳ thứ gì hoặc dấu hiệu gì khác có thể ám chỉ mục đích trưng bày những cỗ quan tài này, hoặc ý nghĩa tồn tại của toàn bộ căn hầm này.
Ngón tay Nguỵ Vô Tiện khẽ quẹt một cái lên trên một cỗ quan tài, nói: "Lam Trạm, có ý tưởng gì không?"
Lam Vong Cơ nói: "Những quan tài này, rất có khả năng là những cỗ quan tài bị mất trong các ngôi mộ trước đó chúng ta nhìn thấy trong rừng cây chết khô, có người bỏ công sức, vận chuyển những cỗ quan tài đó đến đây. Hơn nữa chất liệu cùng hình dạng và cấu tạo của những cỗ quan tài này đều khá giống nhau, rõ ràng là ra tay có mục đích nhắm vào các ngôi mộ cùng loại".
Nguỵ Vô Tiện nói: "Không sai, hơn nữa bụi bặm trên quan tài không nhiều lắm, cho thấy có người thường tới lau chùi, hoặc là nói, tới sử dụng. Về phần mục đích là gì..." Vừa dứt lời, hắn liền vỗ một chưởng lên nắp quan tài bên cạnh. Quan tài làm bằng gỗ, trong lượng nằm trong phạm vi sức lực của thân thể nhỏ bé này của hắn, nắp quan tài mở ra, Nguỵ Vô Tiện không nhiều lời, bám vào bên cạnh nhìn vào trong.
Lam Vong Cơ hiển nhiên bất mãn đối với tác phong làm việc lỗ mãng như thế của hắn, một tay đè lên chuôi kiếm, tay kia kéo đai lưng phía sau hắn, để phòng ngừa thi thể đột ngột ngồi dậy trong quan tài.
Giọng Nguỵ Vô Tiện ngạc nhiên vang vọng bên trong quan tài: "Nè, Lam Trạm ngươi xem, người này, giống như người sống á!"
Lam Vong Cơ tiến tới kiểm tra.
Giống người sống, nhưng chỉ là giống, cũng không phải là người sống thật sự.
Hai người đối mặt nhìn nhau, rõ ràng nghĩ tới vụ việc quan tài trẻ con.
Nguỵ Vô Tiện nói: "Ngươi nói xem, bọn họ có thể giống Thẩm Mạc hay không, ngủ say trăm năm, bất kỳ lúc nào cũng có thể sống lại?"
Lam Vong Cơ vẫn chưa trả lời, chỉ đưa một tay ra, xem xét mạch đập cùng với một vài nơi khí mạch quan trọng của thi thể. Mà hành động của Nguỵ Vô Tiện thì trực tiếp hơn, chỉ thấy hắn xoè năm ngón tay, tát vài cái không nhẹ không nặng lên mặt thi thể, cùng lúc kêu lên: "Ê, đại huynh đệ, còn sống không?"
Lam Vong Cơ: ".... Nguỵ Anh!"
Hai người cuối cùng kết luận là, người đã chết, chết hoàn toàn triệt để.
Nếu là người chết, vậy thì không thể nghi ngờ chính là đối tượng mà Nguỵ Vô Tiện am hiểu cách điều khiển nhất. Huýt sáo hai tiếng, nhưng thi thể vẫn không nhúc nhích, Nguỵ Vô Tiện ngượng ngùng nói: "Thật không nghe lời".
Một người chết nhìn giống người sống, một thi thể không nghe theo mệnh lệnh của Nguỵ Vô Tiện, tình hình này thật sự là quỷ dị quá mức.
Mới vừa rồi hành động mở quan tài của Nguỵ Vô Tiện tuy rằng lỗ mãng, nhưng đúng là ngắn gọn rõ ràng, ở một nơi không rõ là địch hay ta, rõ ràng là cần đánh nhanh rút gọn. Hai người phân công hợp tác, chỉ lát sau đã mở ra gần một nửa số quan tài, tình trạng bên trong quan tài đều gần như giống nhau: Người chết sinh động như thật.
Hai người tập hợp ở chỗ cũ, Lam Vong Cơ có kết luận: "Đây là quan tài không thối rữa".
Nguỵ Vô Tiện nói: "Đồng ý. Là quan tài không thối rữa phiên bản người lớn. Nhưng, ngôi mộ lúc trước của Thẩm Mạc, là ngôi mộ của Lan Lăng Kim thị có hình Kim Tinh Tuyết Lãng, mà ngôi mộ chúng ta nhìn thấy trong khu rừng cây chết khô, cho dù là mộ của Kỳ Sơn Ôn thị hay của tổ tiên Trương gia, thì rõ ràng là ba gia tộc khác nhau, chẳng lẽ năm đó loại quan tài này bán rất chạy, các thế gia nhà giàu tranh nhau mua? Nhưng cũng không kỳ quái, bảo bối thần kỳ như thế, có thể bảo vệ xác chết không thối rửa, ai mà không muốn chứ. Chỉ không biết là cái người chế tạo hoặc bán ra ở phía sau, có liên quan gì đến hai cô nương kia, và hầm ngầm này hay không?"
Lam Vong Cơ nói: "Cùng nguồn gốc, nhưng khác ngã rẽ".
Nguỵ Vô Tiện nói: "Có ý gì?"
Lam Vong Cơ nói: "Quan tài của Thẩm Mạc và Chu Tử Tước cùng với quan tài ở chỗ này tuy rằng cùng nguồn cùng gốc, nhưng các nàng là yêu tà, mà lúc hai vị cô nương sống lại, đều là trẻ sơ sinh, những người này là người, rõ ràng đều là người trưởng thành, quan tài của hai bên có thể có liên quan, nhưng sự việc xảy ra trên người bọn họ, rất có thể là riêng biệt. Điều rõ ràng nhất, những thi thể và những quan tài này được đưa tới đây, chắc chắn là có người muốn lợi dụng bọn họ để đạt được mục đích nào đó. Mà trên người Thẩm Mạc và Chu Tử Tước, trước mắt không có dấu hiệu nào cho thấy thủ phạm đứng sau có nỗ lực hoặc hành động gây rối gì đối với các nàng ấy".
Nguỵ Vô Tiện nghi ngờ nói: "Con dê kia trước đó không phải vẫn luôn giúp đỡ hai nàng hay sao? Để cho các nàng hẹn hò trong nhà, sau khi Chu Tử Tước mất tích, lại giúp đỡ tìm kiếm, ai biết gã có ý đồ gây rối gì hay không"
Lam Vong Cơ lời ít ý nhiều nói: "Người sống, khó có thể khống chế, người chết, thì lại khác".
Nguỵ Vô Tiện nheo mắt lại, nói: "Ý ngươi là, những người chết này, không bị ta khống chế, vậy rất có khả năng đã bị ai đó thao túng cũng bằng phương pháp quỷ đạo, để hoàn thành mục đích bí mật nào đó? Còn Thẩm Mạc và Chu Tử Tước là hai người lớn còn sống, tung tăng nhảy nhót, cho nên vẫn chưa bị lợi dụng?"
Lam Vong Cơ gật đầu.
Nguỵ Vô Tiện nhéo cằm: "Lam Trạm, ta cảm thấy ngươi phân tích hợp lý rõ ràng, nói có sách mách có chứng, chỉ là... có thể nào ngươi phức tạp hoá sự việc hay không?"
Lam Vong Cơ nói: "Ngươi có ý tưởng khác hay không?"
Nguỵ Vô Tiện đặt mông ngồi lên quan tài, hai ngón tay gõ gõ vào nắp quan tài, nói: "Ngươi cảm thấy những thi thể này, đều có đặc điểm chung gì?"
Lam Vong Cơ hơi suy nghĩ, nói: "Đều là nam. Nhưng... những quan tài này một khi đã đặc biệt như vậy, đương nhiên là quý và hiếm, cho dù là thế gia nhà giàu, có thể sử dụng loại quan tài này, chắc hẳn cũng là gia chủ hoặc người có thân phận tôn quý, bởi vậy đều là nam cũng không có gì lạ".
Nguỵ Vô Tiện hơi hơi mỉm cười, dẫn dắt từng bước nói: "Ngoại trừ là nam thì thế nào? Còn có đặc điểm gì?"
Lam Vong Cơ thấy hắn đã đoán ra trước, bộ dạng không giống như giả vờ bí ẩn, nên lại đi một vòng, cẩn thận quan sát một hồi, dường như có phát hiện, những vẫn chưa kết nối được những điểm quan trọng trong đó, ngần ngừ nói: "Không thấy con nít và người già, đều là thanh niên trai tráng"
Nguỵ Vô Tiện hài lòng gật gật đầu, cổ vũ: "Rất tốt, Lam Trạm, ngươi sắp chạm đến chân tướng của sự việc rồi! Tiếp tục nỗ lực, còn có phát hiện gì nữa?"
Nguỵ Vô Tiện chơi trò úp mở lấp lửng đến vô cùng vui vẻ, nhưng Lam Vong Cơ thật sự không nhìn ra được thứ gì khác, lắc lắc đầu.
Nguỵ Vô Tiện nghiêm túc nhắc nhở: "Lam Trạm, ngươi cảm thấy dung mạo của những người chết này thế nào?"
Lam Vong Cơ chưa từng chú ý đến khía cạnh này, cho nên cẩn thận nhìn nhìn lần nữa, nói: "Dung mạo tạm được".
Nguỵ Vô Tiện nháy mắt, lại nói: "Thể trạng thế nào?"
Chân mày Lam Vong Cơ nhíu lại, dường như không thích nói theo hướng này lắm, nhàn nhạt nói: "Thể trạng tạm được".
Nguỵ Vô Tiện không ngồi yên nữa, từ trên quan tài nhảy xuống, rất là bất bình: "Đâu chỉ là tạm được?" Nói rồi, kéo y đến bên một thi thể tướng mạo anh tuấn, dáng người cao to, cười đến tận mang tai: "Ngươi nhìn cái này đi, ta cảm thấy là thi thể đẹp nhất. Sắc mặt hơi tái một chút, cũng đâu có cách nào khác, chắc hẳn lúc còn sống là một mỹ nam tử cao ráo, phong độ ngời ngời nha!"
Lam Vong Cơ nhướng một bên lông mày lên: "Ngươi thích thế này?"
Lỗ tai Nguỵ Vô Tiện dựng đứng, nhận ra trong giọng nói của Lam Vong Cơ có chút cảm giác âm dương quái khí mơ hồ, cho rằng y lại ngại mình không nghiêm túc, vội nói: "Nè, Lam Trạm, ngươi ngàn vạn lần đừng hiểu lầm, ta không thích kiểu này. Đây là ta đang phân tích một cách khách quan mà".
Lam Vong Cơ im lặng nhìn hắn một hồi, đôi mắt nhìn xuống, như là có chút chán nản, nhàn nhạt nói: "Ngươi muốn nói cái gì?"
Nguỵ Vô Tiện cười hắc hắc nói: "Ta không thích kiểu này, nhưng có người thích kiểu này á?"
Lam Vong Cơ nhíu mày: "Ý ngươi là...?"
Nguỵ Vô Tiện búng tay một cái, hưng phấn công bố đáp án: "Không sai! Ta đoán là, con dê kia rất có thể là một con yêu quái dâm dục bịp bợm! Đi đào trộm các quan tài có thể bảo quản xác chết lâu dài ở khắp nơi, sau đó vơ vét mỹ nam tử, có lẽ là vừa chết, hoặc là, còn sống, ngươi ta chưa chết, thì gã giết chết để lấy thi thể, giấu trong hầm ngầm dâm dục này, giở trò xấu xa đối với thi thể của người ta, đây gọi là hoang dâm vô độ, hắc ám ghê tởm!"
Lam Vong Cơ: "......."
Đang nói rất cao hứng, bị ánh mắt của Lam Vong Cơ dập tắt, Nguỵ Vô Tiện hừ hừ bằng mũi, toả ra hai luồng khói mù mịt, bất mãn nói: "Lam Trạm, vẻ mặt này của ngươi là có ý gì? Ngươi nói thử xem, ta phân tích sai chỗ nào?"
Lam Vong Cơ khoanh tay đứng một bên, rõ ràng không muốn thảo luận, Nguỵ Vô Tiện mếu máo, nói kêu y là tiểu cũ kỷ thật không oan, có lẽ trong thời gian ngắn không tiếp thu được loại suy đoán có tư tưởng phóng khoáng này, nên không thèm so đo với y.
Lam Vong Cơ sau một lúc lâu không nghe hắn cãi nữa, cho rằng hắn đã từ bỏ ý tưởng này, quay đầu nhìn, thì thấy Nguỵ Vô Tiện thò một cánh tay vào quan tài, không hề khách khí sờ soạng chỗ ngực bụng của người chết.
Lam Vong Cơ tức muốn nổ phổi: "Nguỵ Anh, ngươi làm gì?"
Nguỵ Vô Tiện vẻ mặt chăm chú, lẩm bẩm nói: "Thể trạng này của hắn thật sự không tệ nha, rờ vào rất tốt..." Thu tay lại, sờ mấy cái lên ngực của mình, không hài lòng lắm, tấm tắc thở dài: "Thể trạng này của ta không bằng, thân thể lúc trước tốt hơn nhiều..."
Sau khi chạm trán với người giống mình như đúc trong khu rừng hoa mận, Nguỵ Vô Tiện liền vô cùng để ý đến chuyện dáng người, tuy nói kiếp trước vóc dáng của hắn không phải cao to vạm vỡ, cơ bắp cuồn cuộn xuất chúng, nhưng cũng là có đường cong tuyệt đẹp, lượng cơ bắp ở ngực và bụng vừa phải, so sánh với bây giờ, chỉ càng thêm oán niệm.
Lam Vong Cơ nhìn theo động tác của hắn, sắc mặt hơi lộ ra một tia lúng túng.
Nguỵ Vô Tiện sờ soạng chính mình xong, ngước mắt lên nhìn Lam Vong Cơ trước mặt, tầm mắt bay thẳng vào bên trong cổ áo của y, hiếu kỳ nói: "Lam Trạm, thể trạng của ngươi chắc là không tệ ha, sức lực lớn như thế..."
Nguỵ Vô Tiện nhìn nửa ngày, vẫn là nhịn không được giơ tay lên, đột nhiên ấn vài cái lên ngực Lam Vong Cơ.
Cả người Lam Vong Cơ cứng đờ, "Nguỵ Anh, đừng nháo..." Ngoài miệng nói vậy, nhưng thân thể lại không có ý định tránh né.
Nguỵ Vô Tiện thấy y không tránh, tay lại dời xuống một chút, cuối cùng phát biểu cảm tưởng: "Cứng ghê ta! Sờ thấy... có sáu múi à?"
Lam Vong Cơ liếc hắn một cái, trầm giọng nói: ".... Không phải ngươi đã nhìn qua rồi sao?"
Nguỵ Vô Tiện: "Hả?"
Nguỵ Vô Tiện: "!"
Hắn đúng thật đã nhìn qua! Khoảng thời gian thân phận hắn chưa bị bại lộ, ngày đêm bị Lam Vong Cơ đuổi giết, hắn từng ghé mắt từ trên mái ngói nhìn trộm Lam Vong Cơ tắm gội, bị một kiếm của y chọc thủng một lỗ to trên nóc nhà, sợ tới mức hồn phách lên trời, cho rằng mông của mình bị xuyên thủng rồi, từ trên cao rớt xuống thùng tắm của Lam Vong Cơ, thùng tắm vỡ tan tành, hắn cũng gần như bầm dập, còn chưa kịp kêu đau, ngẩng đầu lên liền thấy Lam Vong Cơ trần như nhộng, ướt đẫm nước đứng ngay trước mặt hắn, đôi mắt rực cháy lửa giận giống như muốn thiêu cháy một lớp da của hắn. Nhưng mà Nguỵ Vô Tiện bị hấp dẫn bởi quang cảnh trước nay chưa từng thấy này, mất hồn mất vía, cho đến khi bị Lam Vong Cơ rạch một đường ngay cổ, mới sửng sốt lụm tròng mắt rớt ra gắn trở lại.
Nghĩ đến đây, Nguỵ Vô Tiện hắng hắng giọng, miệng hơi hơi run rẩy: "Nhìn, nhìn qua rồi thì thế nào...". Hắn còn lâu mới dám nói, khi đó toàn bộ sự chú ý bị bộ phận nào đó kéo đi mất, chỉ lo nhìn chỗ đó, làm gì còn để ý chỗ khác?
Chột dạ một trận, một con mắt trộm liếc nhìn Lam Vong Cơ, đôi mắt nhạt màu dính chặt trên mặt hắn, gương mặt Nguỵ Vô Tiện đỏ bừng, quay ngoắt đầu đi, làm bộ như phát hiện ra thứ gì thú vị, "Ồ ồ à à" một trận, đi xem xét một mảng tường.
Làm bộ làm tịch một hồi, Nguỵ Vô Tiện thật sự không thấy mảng tường này có gì đặc biệt, rõ ràng chẳng chừa lại thứ gì cho hắn phát huy, miệng lẩm bẩm một chặp, không chịu nổi nữa, dứt khoát im miệng. Hắn cũng không dám nhìn Lam Vong Cơ, một bên sờ vào trái tim đang đập thình thịch loạn xạ, bình tĩnh lại, bỗng nhiên cảm thấy vô cùng không thích hợp.
Chuyện này y không nói, Nguỵ Vô Tiện gần như đã quên mất, không ngờ Lam Vong Cơ lại nhớ kỹ lưỡng. Lúc ấy người này bị mình nhìn thấy hết sạch một cách trắng trợn, tức đến mức muốn nổ tung lồng ngực, chắc là cả đời cũng không muốn nhớ lại hồi ức sỉ nhục này, nhưng bây giờ là sao, vậy mà thản nhiên chủ động nhắc lại chuyện cũ?
Lam Trạm là cố ý chứ gì!
Trước nay chỉ có hắn đùa giỡn người này, không có chuyện người này đùa giỡn hắn!
Đây là quay giáo phản công lại chuyện mình xàm xỡ sờ ngực y ư! Giống như vụ vỗ mông trước đó vậy!
Chẳng lẽ, Lam Trạm đã trở nên lợi hại?!
Hay là, da mặt mình trở nên mỏng đi??
Đánh nhau đã không đánh thắng Lam Vong Cơ, hiện giờ ngay cả trêu chọc hắn cũng phải chịu thua sao! Nguỵ Vô Tiện căm giận bất bình, nhưng lại nhát muốn chết, không dám quay đầu lại, vì để tìm lại chút mặt mũi, hắn cứ tiếp tục kiên trì nhìn chằm chằm vào mảng tường này, tư thế sắp sửa làm ra một bài thơ ngay tại chỗ này, diễn tiếp vở kịch mới vừa rồi.
Kiểm tra bên đông bên tây, ánh mắt ngó lung tung một hồi, thế mà thật sự để hắn nhìn ra được một chỗ kỳ lạ.
Một khe hở gần như không thể phát hiện bằng mắt thường kéo dài dọc theo mặt tường, hắn lần theo dấu vết, tầm mắt ước lượng một phen, cuối cùng nhận thấy, thứ trước mắt này rõ ràng là ---
Một cánh cửa bí mật.