Nguỵ Vô Tiện từ trên giường ngồi dậy, ôm cánh tay, trộm nhìn Lam Vong Cơ vài cái, "Ngươi... không giận ta?"
Lam Vong Cơ chỉ im lặng nhìn hắn, cũng không nói gì.
Nguỵ Vô Tiện mím mím môi, "Vốn dĩ, cũng có gì để tức giận đâu, còn không phải chỉ là cùng ngươi chơi đùa một chút, cô nương người ta còn chưa keo kiệt như ngươi".
Lam Vong Cơ hơi cau mày, giọng điệu có chút gợn sóng: "Chơi đùa?"
Nhận thấy Lam Vong Cơ không vui, Nguỵ Vô Tiện lại ngượng ngùng im miệng.
Nhưng lời nói mới vừa rồi, hiển nhiên đã chọc tới điểm mấu chốt, ánh mắt Lam Vong Cơ trở nên lạnh lùng, trầm giọng nói: "Cùng người khác ngủ chung giường cũng là chơi đùa sao?"
Nguỵ Vô Tiện nghẹn lời.
Giọng Lam Vong Cơ càng lúc càng trầm xuống: "Ngươi ở nhà của cô nương, cũng xông vào phòng ngủ người ta như vậy hay sao?"
Nguỵ Vô Tiện gấp gáp: "Ta! Ta đương nhiên không có! Ngươi nghĩ ta là loại người gì?"
Lam Vong Cơ nhìn hắn một lát, giống như không còn lời nào để nói, sau đó lại chứa đựng mấy phần vẻ lên án.
Nguỵ Vô Tiện cắn cắn môi, vừa xuống giường, vừa lầm bầm: "Ta cũng không làm gì ngươi..."
Lam Vong Cơ giữ chặt hắn, "Đi đâu?"
Nguỵ Vô Tiện gạt y ra, cũng không quay đầu lại đi ra khỏi phòng, ngồi xuống bên cái bàn tròn ở phòng ngoài, ầm ĩ dằn hắt một trận, rót cho mình một chén trà.
Phía sau truyền đến giọng nói của Lam Vong Cơ: "Trà nguội rồi".
Nguỵ Vô Tiện ôm một bụng giận: "Ta biết".
Vị trà nguội lạnh lan ra khắp miệng lưỡi, không biết tại sao còn mang theo vài phần hương vị chua xót khác thường, nuốt xuống cổ họng, lại khuấy động khiến bụng hắn co thắt một hồi. Cũng tốt, nghẹn một bụng tức, đúng lúc dùng cái này dập tắt.
Lam Vong Cơ đi đến bên cạnh hắn, đè bàn tay đang định rót tiếp của hắn, dịu dàng nói: "Không tốt cho thân thể, để ta đi đun nước cho ngươi".
Nguỵ Vô Tiện túm tay áo Lam Vong Cơ, "Không cần, ta không uống là được".
Đối diện nhau không nói gì.
Sau một lúc lâu, Nguỵ Vô Tiện rầu rĩ nói: "Lam Trạm, ta không muốn cãi nhau với ngươi".
Không có tiếng đáp lại, Nguỵ Vô Tiện trong lòng thấp thỏm một trận, rốt cuộc nhịn không được nói: "Lam Trạm, lúc đó, ngươi cho rằng ta đã chết..."
Thân thể người đứng bên cạnh đột nhiên căng thẳng.
Nguỵ Vô Tiện tiếp tục nói: "Trước nay ta cũng chưa từng gặp qua dáng vẻ thương tâm như thế của ngươi... Khi đó ta mới biết được, hoá ra ngươi quan tâm ta như vậy, không bỏ được ta như vậy... Còn có, cái lần ngươi bị ta chuốc say, nằm ngủ trên bãi cỏ, trong mộng kêu tên của ta, còn ôm ta vào lòng, ta thật sự rất cảm động".
Hô hấp của Lam Vong Cơ thắt lại: "Ta... thật sự...?"
Nguỵ Vô Tiện ngẩng đầu, toàn bộ thần sắc có chút hoảng hốt hiếm hoi của Lam Vong Cơ đều bị hắn thấy được, "Ừ, ngươi ôm ta rất chặt".
Nhìn dáng vẻ khẩn trương của Lam Vong Cơ, Nguỵ Vô Tiện lại thở dài một hơi, "Lam Trạm, ngươi nói xem con người của ngươi có phải rất kỳ lạ hay không, rõ ràng đã ôm ta như thế, nhưng, tối hôm bữa lúc ta lén ngủ bên cạnh ngươi, ngươi lại tức giận như vậy... Ta thật không biết trong lòng ngươi nghĩ như thế nào, rốt cuộc là ngươi thích ta hay ghét ta?"
Lam Vong Cơ xoay vai hắn lại, khớp ngón tay hơi trắng bệch, bấu Nguỵ Vô Tiện chặt đến mức phải nhíu mày.
Giọng nói có một tia run rẩy: "Nguỵ Anh, ngươi... thật sự, không biết?"
Nguỵ Vô Tiện chịu đựng cơn đau, bất đắc dĩ nói: "Ta không biết á..."
Lực đạo trên tay Lam Vong Cơ càng thêm mạnh bạo, líu cả lưỡi, nói một cách ngắt quãng: "Ngươi... lúc ấy, không nhìn thấy hay sao? Không nhìn thấy ta, ta..."
Nguỵ Vô Tiện nghi hoặc nói: "Khi nào? Nhìn thấy cái gì?"
Hắn thật sự không nhìn thấy ư?....
Hắn, không nhìn thấy, bộ dạng mình ôm thi thể của hắn, kềm nén không được mà... Chẳng lẽ, người trước mắt này, từ đầu đến cuối, đều không biết tâm ý của mình?
Lam Vong Cơ đánh giá Nguỵ Vô Tiện lại một lần nữa, trên mặt rõ ràng viết năm chữ to "Hoàn toàn không biết gì".
Những hành động đó, cũng đều vô cùng đơn thuần, không có chút ý đồ gì. Không cố ý trốn tránh y, cũng không cố tình trêu chọc y, thích gần gũi y, chỉ vì thuần tuý cảm thấy thú vị mà thôi.
Nguỵ Anh, cho tới giờ cũng vẫn là Nguỵ Anh đó. Là do y nghĩ nhiều.
Trong lòng Lam Vong Cơ thả lỏng, nhưng lại có vài phần quạnh quẽ.
Nguỵ Vô Tiện càng nhìn càng cảm thấy không thích hợp, nhịn không được đứng lên, nắm lấy cánh tay Lam Vong Cơ, nói: "Lam Trạm, ngươi rốt cuộc muốn nói gì? Nói cho rõ ràng đi".
Lam Vong Cơ rũ cánh tay xuống, nhàn nhạt nói: "Không có gì".
Nguỵ Vô Tiện: "Ngươi..."
Nhìn Lam Vong Cơ im lặng, Nguỵ Vô Tiện không hiểu sao thấy bực bội, "Lam Trạm, ngươi nhìn ta".
Đôi mắt Lam Vong Cơ khẽ ngước lên, "Không có gì, là ta hiểu lầm. Không trách ngươi".
Nguỵ Vô Tiện chớp chớp mắt.
Hắn quan sát Lam Vong Cơ thật cẩn thận, đọc không ra cảm xúc trên mặt y, "Lam Trạm, ngươi thật sự không tức giận phải không? Ta đồng ý với ngươi, sẽ không cư xử bừa bãi với ngươi giống như buổi tối hôm đó nữa, sau này sẽ thành thành thật thật ở một mình..."
Lam Vong Cơ khẽ "Ừm" một tiếng.
Nguỵ Vô Tiện nhẹ nhõm thở dài một hơi, lại phát hiện Lam Vong Cơ nhìn chằm chằm vào quần áo của hắn, vẻ mặt lại trở nên bắt đầu kỳ quái.
"Cũng không cho ngươi cư xử bừa bãi với người khác".
"Hả?"
Nguỵ Vô Tiện nhớ tới mấy hành vi hoang đường tuỳ tiện trong Thì hoa viên mấy hôm nay, trong lòng khẳng định là đã truyền tới tai Lam Vong Cơ rồi, nghẹn lời một hồi, dứt khoát giả vờ vô tội, mạnh miệng nói: "Lam nhị công tử, bá đạo như vậy à?"
Giọng điệu Lam Vong Cơ đột nhiên trở nên không vui: "Nguỵ Anh, rốt cuộc phải làm sao thì ngươi mới có thể hiểu được một chút lễ nghĩa và đúng mực?"
Trong lòng Nguỵ Vô Tiện hụt hẫng, Lam Trạm sao lại thế nữa rồi, "Ta cũng không có bừa bãi lắm mà..."
Ánh mắt âm trầm của Lam Vong Cơ quét qua quét lại trên người hắn vài lần, "Quần áo này trên người ngươi, là người khác cho ngươi?"
Nguỵ Vô Tiện cúi đầu nhìn một cái, nhớ tới sự việc thú vị hôm ấy, khoé miệng mang chút ý cười, "Đúng! Thế nào, không tệ phải không, Thì Hoa tỷ tỷ cho, còn có mùi hương dễ ngửi nữa chứ..."
Đưa ống tay áo lên ngửi ngửi, đang say sưa trong mùi hoa thơm thoang thoảng, đột nhiên không kịp phòng ngừa, một thứ gì đó đập vào trong ngực.
Giọng nói Lam Vong Cơ lạnh tanh kèm theo vài phần tức giận vang lên: "Quần áo của ngươi, thay ra".
Nguỵ Vô Tiện cầm món đồ lên, là túi càn khôn của mình, bất mãn nói: "Ngươi lại làm sao vậy? Quần áo này khá đẹp, đẹp hơn so với quần áo của ta..."
Lam Vong Cơ tiến về phía trước một bước, "Ngươi ngoại trừ muốn quần áo, còn muốn cái gì ở người ta nữa?"
Nguỵ Vô Tiện nói: "Không muốn cái gì nha, còn không phải chỉ ăn uống mấy bữa, ở tạm mấy hôm thôi à".
Lam Vong Cơ nói: "Chỗ cô ngươi người ta ở, ngươi không biết e ngại hay sao?"
Nguỵ Vô Tiện thản nhiên nói: "Ở mấy tối thì làm sao, Thì Hoa tỷ tỷ hào phóng, không thèm để ý mấy chuyện này".
Lam Vong Cơ nói: "Nàng không thèm để ý, ngươi cũng không thèm để ý ư?"
Nguỵ Vô Tiện khó hiểu: "Ta là nam nhân, cũng không có hại gì".
Lam Vong Cơ kiên quyết: "Không được".
Nguỵ Vô Tiện bốc hoả: "Lam nhị công tử, ngươi không phải cũng quá độc đoán đi, ta ở đâu ngươi cũng muốn quản sao? Hơn nữa, còn không phải ngươi đuổi ta đi, ta lưu lạc đầu đường xó chợ, trách ai chứ?"
Lời còn chưa dứt, cánh tay đã bị người ta túm chặt.
Nguỵ Vô Tiện nói: "Lam Trạm, ngươi buông tay ra! Thế nào, nói không được người ta thì đánh à?"
Sắc mặt Lam Vong Cơ hết đỏ rồi trắng, sau một lúc lâu, phất ống tay áo, thu tay về.
Vòng đi vòng lại, hai người lại ầm ĩ, vẫn là mấy chuyện vặt vãnh lông gà vỏ tỏi, trong lòng Nguỵ Vô Tiện phiền muộn, đẩy cửa sổ ra, một cơn gió lạnh thổi đến.
Bàn tay Lam Vong Cơ dưới ống tay áo bất tri bất giác siết chặt thành nắm tay, trong lòng kích động một hồi, buột miệng thốt ra: "Nguỵ Anh, cùng ta trở về Cô Tô".
Nguỵ Vô Tiện không thể tin nổi nhìn y: "Ta không phải người nhà các ngươi, cùng ngươi trở về Cô Tô làm cái gì? Còn phải tuân thủ mấy quy củ rách nát của nhà các ngươi... Ta không đi, từ chối".
Lam Vong Cơ bước vội mấy bước đến trước người hắn, Nguỵ Vô Tiện lách người sang một bên, né tránh.
Ánh mắt Lam Vong Cơ tối sầm đến đáng sợ, Nguỵ Vô Tiện bỗng nhiên cảm thấy trong lòng buồn bã đến hoảng, tâm phiền ý loạn nói: "Lúc muốn đuổi người ta đi, lúc lại muốn người ta cùng ngươi về nhà, rốt cuộc ngươi muốn như thế nào?"
Lam Vong Cơ nói không nên lời.
Nguỵ Vô Tiện thở dài một hơi, "Lam Trạm, ta thật sự không muốn cãi nhau với ngươi, vì sao lần nào chúng ta cũng ầm ĩ thành thế này? Trước kia chúng ta ầm ĩ, là vì ngươi không đồng ý ta tu quỷ đạo, hiện giờ, ngươi lại muốn xen cái này quản cái kia, bắt đầu ngang ngược không nói lý lẽ".
Lam Vong Cơ muốn nắm lấy hắn, nhưng lại sợ mình không khống chế được lực đạo, đột ngột ngừng giữa chừng.
Gần trong gang tấc, xa tận chân trời.
Không chiếm được, nhưng lại không cách nào buông tay.
Lam Vong Cơ thu lại bàn tay đã cuộn thành quyền, trên mặt mây đen dày đặc, sấm chớp đùng đùng, Nguỵ Vô Tiện âm thầm sợ hãi, lặng lẽ lui về sau một bước.
"Vậy, Lam Trạm, ngươi bình tĩnh lại một chút, ta trở về trước". Hắn dùng giọng điệu bình thường để nói, đồng thời mở cửa sổ ra.
Thân hình Lam Vong Cơ cứng đờ: "Trở về?"
Nguỵ Vô Tiện tránh ánh mắt của y, "... Ừ, ban ngày ta tự mình chuồn ra ngoài, tỷ tỷ tìm không thấy ta hẳn là sốt ruột".
Lam Vong Cơ không thể nào hiểu được: "Trở về tìm nàng?"
Nguỵ Vô Tiện thản nhiên nói: "Rảnh ta lại đến thăm ngươi nha".
Lam Vong Cơ: "Nguỵ Anh?"
Nguỵ Vô Tiện một chân đạp lên bệ cửa sổ, cả người nhoài ra ngoài.
Lam Vong Cơ vội giữ chặt lấy hắn, không cho phép giải thích túm trở về.
"Không được đi"
Gằn từng chữ một, không cho phép cãi lại.
Nguỵ Vô Tiện nghiến chặt răng, trong lòng biết chạy không thoát, "Được được được, ta không đi, không đi là được chứ gì".
Lam Vong Cơ dường như thoáng thở phào nhẹ nhõm một cái.
Nguỵ Vô Tiện kéo y sang một bên, "Lam Trạm, ngươi đừng luôn căng thẳng như vậy, không tốt cho thân thể".
"......"
"Ngươi sắp khiến cho ta thở không nổi".
"......"
Nguỵ Vô Tiện hơi hơi mỉm cười, "Nào, Lam nhị công tử, ta dạy ngươi cách thả lỏng".
Lam Vong Cơ bị hắn kéo tới bên mép giường, ấn xuống giường, hắn đứng trước mặt Lam Vong Cơ, không nhẹ không mạnh xoa bóp cánh tay y một hồi.
Lam Vong Cơ nhìn chằm chằm vào đôi mắt sáng ngời vô cùng đẹp của hắn.
Nguỵ Vô Tiện nhẹ giọng nói: "Nhắm mắt lại".
Lam Vong Cơ vẫn bất động nhìn chằm chằm hắn như cũ.
"... Nhị ca ca, nghe lời, nhắm mắt lại".
Nguỵ Vô Tiện nhẹ nhàng chạm vào lông mi y, hàng lông mi mảnh dài của Lam Vong Cơ run rẩy dưới lòng bàn tay hắn, cuối cùng liếc hắn một cái, khép mi mắt lại.
Bên tai truyền đến lời kiên nhẫn dụ dỗ của Nguỵ Vô Tiện: "Hít sâu..."
"Nào, Nhị ca ca, hít sâu mười lần. Ngoan, tự mình đếm".
Giọng Nguỵ Vô Tiện không nhanh không chậm, mềm nhẹ vừa phải, đúng như chạm vào chỗ ngứa của Lam Vong Cơ, xoa dịu tâm trạng nôn nóng của y.
Trong lòng mang một chút áy náy, cũng biết mới vừa rồi quá mức sốt ruột, Lam Vong Cơ chậm rãi hít vào thở ra một hồi.
Gió đêm hơi lạnh, thổi khung cửa sổ lay động một chút.
Lạch cạch.
Khẽ kẽo kẹt một tiếng.
Lam Vong Cơ đột nhiên mở mắt, lớp màn lụa bay lên thành một mảng mờ ảo, ánh trăng bồng bềnh, làm gì còn bóng dáng Nguỵ Vô Tiện.
Ngực thắt lại, chạy về phía cửa sổ, một đôi giày đen trên bệ cửa sổ vụt loé qua, y nhào tới, chụp hụt.
Không nói hai lời, nhảy từ trên cửa sổ xuống, quần áo trắng tinh bay phần phật, nhẹ đáp xuống đất, thân pháp nhanh nhẹn không gì sánh kịp, nháy mắt đuổi theo.
Nhưng cái người lừa y xoay mòng mòng kia, lại giống như mọc thêm chân, nhanh như chớp đã không thấy tăm hơi.