Lúc Lam Vong Cơ nói ra câu bày tỏ chấn động kia, cả người Nguỵ Vô Tiện đều là khiếp sợ, đợi đến khi Lam Vong Cơ từ trước mặt hắn đứng dậy, rời đi, từng bước một đi ra khỏi Nhã Thất, khắp đầu óc hắn lại dâng lên đủ loại nghi vấn, hắn biết chính mình nên đuổi theo, túm lấy y, hỏi từng câu từng chữ cho rõ ràng, cho dù bọn hắn sẽ cùng nhau bị phạt thước, chịu giới tiên, hắn cũng không rảnh để lo, hắn muốn hỏi: Lam Trạm, ngươi mới vừa nói người kia, là ta sao?
Nhưng mà dũng khí cả người hắn tựa như trong nháy mắt rút đi sạch, ngơ ngác mờ mịt chỉ còn lại: Nếu tất cả những chuyện này đều là hiểu lầm thì làm sao đây?
Nguỵ Vô Tiện đột nhiên phát hiện, nhiều năm như vậy bản thân mình được kẻ trước người sau thổi phồng từng ở giữa vạn bông hoa, được xưng là tay già đời thân kinh bách chiến trong tình trường, trên thực tế là ngay cả tay cô nương cũng chưa từng nắm qua, lúc chọc ghẹo Lam Vong Cơ chém gió tung toé, hoa bay ngập trời, hoàn toàn là dáng vẻ của một lão lưu manh đã sống vài đời, nhưng một khi đối phương vô cùng trịnh trọng mang tâm ý đưa đến trước mặt mình, thì hắn lại rất không có tiền đồ mà... luống cuống.
Không biết nên nói như thế nào, đáp lại ra sao, giọng nói làm như bỏ nhà trốn đi, tay tay chân chân không nhúc nhích nổi, thành một phế nhân tàn tật câm ngốc. Sống lâu như vậy, hắn lần đầu tiên phát hiện, phải trần trụi đối mặt với chân tâm của người khác, đối mặt với chân tâm của mình, mổ xẻ phơi bày ra trước mặt người khác, là một việc đòi hỏi sự dũng cảm đến thế nào.
Cho đến khi Lam Khải Nhân giống con cóc phồng mang trợn má đứng phía sau hắn, giận dữ đuổi hắn ra khỏi Nhã Thất, Nguỵ Vô Tiện mới thất tha thất thểu chạy ra ngoài. Lang thang không có mục tiêu như thể hồn đã lìa khỏi xác, liên tục đụng mấy người mà không hề hay biết.
Nguỵ Vô Tiện ngồi xổm xuống ven đường, tâm hoảng ý loạn nhổ các ngọn cỏ trong tầm tay, cho đến khi một vòng xung quanh bị hắn nhổ sạch sẽ, hắn mới ngây người ngẩn ngơ, phủi bay những cọng cỏ phủ khắp người sang một bên, hùng hổ chạy về hướng từ đường.
Hai đệ tử bên ngoài từ đường cản hắn lại, "Nguỵ công tử, ngươi... ngươi không thể đi vào, từ đường là nơi quan trọng, không được vào".
Nguỵ Vô Tiện vô cùng kinh ngạc: "Hả? Trước kia ta là khách quen của nơi này, từ đường Lam thị các ngươi xưa nay đều hoan nghênh ta".
Đệ tử ngạc nhiên hơn: "Khách quen?"
Nguỵ Vô Tiện kiêu ngạo: "Đúng vậy, thỉnh thoảng bị đánh đòn".
Đệ tử xấu hổ: "..... Nhưng, nhưng hiện giờ ngươi không phạm lỗi, không có lý do không thể đi vào".
Nguỵ Vô Tiện đúng lý hợp tình: "Ta có lúc nào không phạm lỗi đâu? Kỳ lạ thế, nếu vậy hay là, ta tự đầu thú một chút? Ngươi đừng vội, để ta ngẫm lại đã nha.... Đầu tiên, mấy hôm nay á, chưa được sự cho phép đã ngủ với Hàm Quang Quân nhà các ngươi, xin hỏi, chuyện này phạm bao nhiêu điều gia quy?"
Đệ tử canh cửa làm như trúng gió mà run rẩy mấy cái, miệng bắt đầu lắp bắp: "Ngủ, ngủ...."
Nguỵ Vô Tiện nói: "Ừ, đã ngủ khoảng bảy tám ngày thì phải, mỗi ngày ôm ngủ, tư thế đều khác nhau, các ngươi muốn nghe chi tiết không?"
Đệ tử phảng phất gặp sét đánh, sắc mặt đầu tiên là trắng bệch, sau đó đỏ bừng, cứng đờ liên tục xua tay: "Không không không không không, ngài, ngài cứ tự nhiên, tự nhiên...."
Lam Vong Cơ quỳ bên trong nghe được đoạn đối thoại này vô cùng rõ ràng, ngay sau đó một loạt tiếng bước chân, Nguỵ Vô Tiện được thuận lợi thả ra nghênh ngang bước vào, cảm thán một câu nhiều năm như vậy mà bài trí không chút thay đổi, sau đó vén vạt áo, quỳ gối bên cạnh Lam Vong Cơ.
Lam Vong Cơ trầm mặc một lát, chậm rãi nói: "Ngươi... không cần quỳ cùng ta".
Nguỵ Vô Tiện nói: "Ta không phải tới quỳ cùng ngươi, Lam Trạm, ta có lời muốn hỏi ngươi". Vẻ mặt của hắn bỗng nhiên trở nên nghiêm túc, khí thế tranh cãi với đệ tử canh cửa mới vừa rồi không biết biến đi đâu, thoạt nhìn có vẻ dũng khí rất lớn, ngay cả lông mi cũng hơi hơi run rẩy, tằng hắng giọng nói, nghiêm túc nhìn Lam Vong Cơ.
Tựa như bị lây cảm xúc của hắn, thần sắc của Lam Vong Cơ cũng trở nên không thích hợp, cảm xúc khẩn trương này xâu thành chuỗi, không ngờ lây ngược trở lại Nguỵ Vô Tiện, hắn hiện giờ ngay cả tay cũng không biết nên để ở đâu, Lam Vong Cơ giấu cảm xúc vào trong, không lộ ra ngoài, nếu không hiểu con người của y, thì thậm chí không thể biết y đang khẩn trương, còn Nguỵ Vô Tiện thì cả người xoắn thành một nùi, chỉ thiếu điều viết lên trên trán, ngón tay vô thức xoa xoa sau tai, xoa trụi lủi cả một mảng tóc, mới hậu tri hậu giác mà đưa đến trước mặt, bị doạ, vội vứt nhúm tóc đó đi, ngước mắt lên, thấy ánh mắt im lặng của Lam Vong Cơ, lại hoảng hoảng loạn loạn mà nhặt lên lại, "Thực xin lỗi, ta không phải cố ý muốn vứt rác lung tung trong từ đường.... Ta, ta cất vào người..." Nói xong, quả thực nhét vào trong áo.
Bận rộn linh tinh xong, Nguỵ Vô Tiện quên mất lời muốn hỏi ở ngay cửa miệng, đầu óc hoạt bát ngày thường làm như chậm đi nửa nhịp, cau mày suy nghĩ nửa ngày, bỗng nhiên giật mình nhớ ra, nhưng sau khi va phải ánh mắt của Lam Vong Cơ, đầu lưỡi lại bắt đầu thắt nút, sống hai đời, lần đầu làm chuyện như vậy, giống như có một con thỏ đang chạy loạn trong lồng ngực, khiến hắn càng thêm nghẹn thêm loạn, vừa mở miệng, liền nói lắp một cách rất không có tiền đồ.
"Lam Trạm, ngươi... ngươi mới vừa rồi ở... ở trước mặt Lam tiên sinh, nói ra lời nói kia, ngươi nói trong lòng ngươi có một người.... Người đó..."
Sắc mặt Lam Vong Cơ vẫn điềm tĩnh như cũ, ánh mắt lại không tự chủ được mà ngưng tụ thành một ngọn đèn.
"Người đó...." Nguỵ Vô Tiện chỉ cảm thấy trái tim sắp sửa nhảy ra khỏi lồng ngực, nhất thời nối sai một sợi dây trong đầu, lại vọt miệng thốt lên: "Người đó ta có quen không?"
Lam Vong Cơ ngẩn ra, làm như không biết trả lời như thế nào, lát sau, mím môi, khe khẽ "Ừm" một tiếng.
Dưới sự khởi đầu tệ hại như uống say rượu này, Nguỵ Vô Tiện ngược lại cảm thấy bình tĩnh hơn, hắn rũ mắt, nhẹ nhàng nói: "Vậy ngươi... bắt đầu thích hắn từ khi nào?"
Lam Vong Cơ: ".... Thật lâu, thật lâu trước đây".
Ngón tay xoắn ống tay áo của Nguỵ Vô Tiện dừng lại, Lam Vong Cơ trong mắt hắn hiện ra vẻ âm trầm như nước mà nhìn hắn, trong đôi mắt màu lưu ly dường như đọng lại một hồ sâu thăm thẳm, dưới những gợn sóng nhè nhẹ, nhìn không thấu được hồ sâu bao nhiêu.
"Vậy ngươi," ngực Nguỵ Vô Tiện hơi phập phồng, nhất thời lại hơi khó giữ được bình tĩnh, "Vậy ngươi tại sao không nói cho hắn?"
Ánh mắt đối phương ảm đạm, "Bởi vì, hắn không có ý với ta".
Nguỵ Vô Tiện bật ra một tia gấp gáp: "Ngươi, ngươi làm sao biết hắn không có ý với ngươi?"
"Bởi vì, ta đã từng tổn thương hắn".
Như thể ánh trăng không làm tan chảy được sương giá, Lam Vong Cơ rũ mắt xuống, ngọn đèn trong mắt tối lại.
Nguỵ Vô Tiện: "Nhưng hắn đã sớm tha thứ cho ngươi!"
Lam Vong Cơ: "Có một số việc... không phải tha thứ là có thể biến mất".
Nguỵ Vô Tiện sững người, đột nhiên bộc phát ra câu nói giữ tận đáy lòng từ rất lâu: "Nhưng, nếu như hắn cũng thích ngươi, muốn ngươi thì sao?!" Hắn chụp lấy hai tay Lam Vong Cơ, nhìn vào mắt y, giọng nói có chút run rẩy, "Nếu hắn nói cuộc đời này của hắn đã buộc trái tim vào một người, quãng đời còn lại cũng sẽ chỉ yêu một người này thì sao?...."
Đôi mắt đen kia chợt bùng cháy lên một ngọn lửa, ngọn lửa đó cháy lan vào đôi mắt nhạt màu lưu ly, giống như một ngọn đèn trong tầng hầm bị phủ đầy bụi bặm nhiều năm, lạnh lẽo nửa đời người, rốt cuộc chờ được nguồn dưỡng khí thuộc về nó, đột ngột bừng sáng lên trong bóng tối.
Giọng nói Nguỵ Vô Tiện có chút nghẹn ngào, âm thanh rầu rĩ lộ ra vài phần mềm mại, phảng phất như đứa nhỏ làm sai chuyện gì, thấp thỏm thú nhận trò đùa dai của mình với trái tim đập điên loạn, "Nếu như buổi sáng hôm nay hắn không phải đang đếm số lông mi của ngươi, mà là muốn lén hôn ngươi một cái thì sao.... Hắn muốn, muốn biết môi của ngươi, rốt cuộc nếm thử..."
Lời kế tiếp, Nguỵ Vô Tiện lại không thể nào nói hết được, bởi vì miệng của hắn đã bị Lam Vong Cơ chặn lại.
Bốn cánh môi chợt dán lên, gắt gao đè lên nhau, mềm mại rơi vào nơi chỉ thuộc về nhau.
Lam Vong Cơ nhẹ nhàng thở hổn hển, ánh mắt có chút bối rối, nín thở nhìn Nguỵ Vô Tiện.
Nguỵ Vô Tiện dừng lại hai giây, một tay túm lấy cổ áo y, ra sức hôn đáp trả.
Trái tim hắn đập thình thịch loạn xạ, đầu óc thành một đống hồ nhão, cũng chưa nếm ra được hương vị gì, đã vội vàng hoang mang rối loạn tách ra.
Hình như... mềm mềm, nóng nóng....
Ban đầu nhìn thấy dáng vẻ ngây ngốc của Lam Trạm, trong lòng Nguỵ Vô Tiện ngứa ngáy, khắp đầu đều là những lần trêu chọc trong dĩ vãng mà mình luôn chiếm thế thượng phong, vốn định xuân phong đắc ý hôn Lam Vong Cơ thật dữ dội, để tiểu cũ kỷ này lĩnh giáo sự lợi hại của mình, nếm một hồi tư vị chân mềm tâm hoảng, kết quả lại là chính mình uống nhầm thuốc, còn chưa hôn được một cái ra trò, đã tay chân luống cuống rụt trở về.
Làm như sợ bị nhìn thấu sự chột dạ, hắn hôn xong rồi thì đột nhiên cúi đầu, tránh cho người nọ nhìn chằm chằm thấy được sự hỗn loạn của mình, rồi lại có chút luyến tiếc sự ấm áp của đối phương, giả vờ như không có việc gì, nhẹ nhàng áp trán lên trán Lam Vong Cơ. Rõ ràng không có làm gì, lại rất không có tiền đồ mà thở hổn hển không xong, Nguỵ Vô Tiện mơ mơ màng màng nghĩ, hoá ra hôn môi là như vậy sao? Dường như cũng không có gì đặc biệt, tại sao trong những cuốn thoại bản về tình yêu này kia viết giống như là có vẻ rất triền miên vậy?
Hắn vừa suy nghĩ lung tung như đèn kéo quân, trong lòng cậy mạnh mà tỏ ra có vài phần khinh thường, nhưng thân thể lại không quan tâm đến một phen giấu đầu lòi đuôi này của hắn, trái tim thành thật đập loạn xạ, trong đầu thì chiên trống khua ầm ĩ.
Thôi được rồi, hắn có chút miễn cưỡng thừa nhận, kích thích rốt cuộc là có kích thích, rung động xác thật là có rung động, nếu không, mặt của mình cũng sẽ không nóng như vậy, hơn nữa, hình như mặt của Lam Vong Cơ cũng nóng rực lên rồi....
Không ai nhìn thấy tư thế này của ai, hai mắt Nguỵ Vô Tiện khe khẽ liếc nhìn, chỉ liếc đến lồng ngực phập phồng nặng nề, khoá bên dưới tầng tầng lớp lớp áo của Lam Vong Cơ, hắn vươn hai cánh tay ra, vòng lấy eo đối phương, gương mặt nhẹ nhàng dụi dụi vào mặt đối phương, đúng thật là rất nóng....
Lam Vong Cơ hơi hơi nhúc nhích, Nguỵ Vô Tiện làm như nghe được tiếng nuốt xuống của y, trong lòng hắn cười xấu xa một cái, một tay sờ lên ngực đối phương.
Quả nhiên, đập còn nhanh hơn so với hắn....
Cái tay này không bị phản đối, lập tức càng không quy củ, tuỳ ý rong ruổi lên lên xuống xuống trên lồng ngực săn chắc của đối phương một phen.
Hô hấp của Lam Vong Cơ đột nhiên dồn dập lên, một tay túm lấy bàn tay nhỏ bé kia, một tay khác nắm lấy cằm Nguỵ Vô Tiện, ra sức ngậm lấy cánh môi của hắn. Ngậm lấy cánh môi trên, nhẹ nhàng hôn chụt một cái, ngậm lấy cánh môi dưới, lại hôn chụt một cái, bỗng nhiên, đầu lưỡi linh hoạt cạy khớp hàm của Nguỵ Vô Tiện ra, ướt át dính nhớp mà câu lấy lưỡi hắn, đuổi theo thứ nhỏ bé mềm mại đó và bắt đầu mút lấy một cách tinh tế.
"Ưm..."
Khoảnh khắc đầu lưỡi Lam Vong Cơ tiến vào đó, Nguỵ Vô Tiện mới kinh ngạc phát hiện, hoá ra hôn môi còn có thể như vậy.
Ướt át.....
Mà hắn rốt cuộc cũng đã nếm được hương vị đôi môi của Lam Vong Cơ, ngọt ngào, giống như bánh trôi nếp vậy, dinh dính mềm mại, lại có chút đàn hồi....
"Ưm! Ưm....."
Còn có chút mạnh bạo....
Những xúc cảm không bằng phẳng trên mặt lưỡi của Lam Vong Cơ, toàn bộ đều cảm nhận được và quấn quýt trên đầu lưỡi của mình, sau đó từng chút từng chút cướp đi hơi thở của hắn, cho đến khi hắn muốn tránh cũng không thể tránh, chỉ có thể nuốt trọn chiếc lưỡi của y vào.
Nguỵ Vô Tiện bại trận trước tiên, hắn nhẹ nhàng vùng thoát ra, thoát không được, vì thế dùng sức đẩy Lam Vong Cơ, nụ hôn dài tách ra, hắn cảm giác được đối phương bất mãn, nhưng chỉ lo cố hết sức hít thở không khí một cách gấp gáp, đồng thời mắng thầm một trận....
Lam Trạm, vì sao lại thuần thục như vậy....
Ham muốn vẫn còn trong mắt Lam Vong Cơ, tích góp thành ngọn lửa âm ỉ, bị Nguỵ Vô Tiện nhìn chằm chằm hồi lâu, chỉ nghe hắn tỏ ra kinh ngạc nói: "Ngươi, ngươi làm thế nào rành như vậy? Lam Trạm, đây... đây là nụ hôn đầu tiên của ngươi đúng không?... Đây là nụ hôn đầu tiên của ngươi hả?"
Lam Vong Cơ thở nặng nề nói nhỏ "Không phải", lại nắm cằm hắn hôn trở về.
"?!.... Ưm!!...."
Nguỵ Vô Tiện một tay đẩy y ra, trong giọng nói đầy vị chua chát: "Ngươi còn từng hôn ai nữa? Ngươi đã cùng người khác thử hôn rồi đúng không?.... Ai?! Tiên tử nhà nào? Nhà các ngươi sao? Cô nương Quân Tử kia sao?"
Lam Vong Cơ gần như không kiên nhẫn nữa nói: "Ngươi".
Nguỵ Vô Tiện: "..... Hả?"
Nguỵ Vô Tiện: "Khi, khi nào?"
Lam Vong Cơ: "Bách Phượng Sơn, vùng hoang vu Nghĩa Thành, còn có... trong mơ".
Nguỵ Vô Tiện quả thực sợ ngây người, trong đầu nổ bùm bùm như pháo, từ khi nào hắn đã bị Lam Vong Cơ hôn nhiều lần như vậy rồi?! Hơn nữa hắn lại không biết một tí gì?!
Nguỵ Vô Tiện: "Bách, Bách Phượng Sơn là ngươi sao? Vùng hoang vu Nghĩa Thành, sao ta không nhớ?.... Trong mộng?.... Ngươi đây là đã làm gì ---"
Lam Vong Cơ: "Nguỵ Anh, đừng nói nữa...."
Nguỵ Vô Tiện: "Ơ?... Ưm! Ưm ưm...."
Thôi được rồi....
Lần này là tuyệt đối thua trong tay đối phương, hơn nữa Nguỵ Vô Tiện không thể không thừa nhận, kỹ thuật hôn của Lam Vong Cơ, xem ra mạnh hơn mình một chút....
Một chút....
Si mê quấn quýt hôn xong, Lam Vong Cơ ôm lấy eo Nguỵ Vô Tiện, dùng ngón tay lau vệt nước trên khoé môi hắn, chân Nguỵ Vô Tiện hơi nhũn ra, vịn Lam Vong Cơ thở đều lại một hồi, trong lòng vẫn luôn có vài phần tức giận bất bình, nhìn kỹ sắc mặt đối phương, lại là thanh thanh lãnh lãnh không đỏ một chút nào.
Nhìn nửa ngày, rốt cuộc cũng để hắn nhìn ra một chút manh mối, nhìn chằm chằm vào một chút ửng đỏ trên tai Lam Vong Cơ, đưa tay nhéo nhéo chỗ nóng lên đó, giả bộ khiển trách nói: "Hay cho Hàm Quang Quân ngươi, thế mà lợi dụng tình hình người ta không biết, liên tiếp làm ra chuyện đánh lén này, nói, đây là phạm vào mấy điều gia quy?"
Lam Vong Cơ bối rối, "Ta...."
Làm như từ bỏ việc bào chữa, đầu y cúi thấp xuống, một bộ tỏ ra nghiêm túc sám hối lỗi lầm.
Nguỵ Vô Tiện trong lòng nghẹn cười, trên mặt nghiêm khắc không chút cẩu thả, bắt chước giọng điệu của đối phương, nghiêm trang nói: "Hiện giờ còn ở trong từ đường làm việc thế này với ta.... Lam Trạm, ta thấy là ngươi vĩnh viễn đừng mong bỏ được lệnh cấm".
Lam Vong Cơ ngẩng đầu, vừa thấy một hàng bài vị liệt tổ liệt tông bày trang nghiêm, trên mặt hiện lên một tia mất tự nhiên, đang sắp bị Nguỵ Vô Tiện quậy phá trêu chọc một trận, lại thấy y rũ mắt trầm giọng: "Không bỏ thì không bỏ". Trong giọng nói hàm chứa một tia bất chấp mọi thứ như vậy, ánh mắt y đối diện Nguỵ Vô Tiện, trong lòng Nguỵ Vô Tiện chấn động, suýt nữa bị thiêu đốt bởi cái thứ nóng bỏng, thẳng thắn và bất chấp mọi thứ ở trong đó.
"Lam Trạm...."
Tay hắn bị Lam Vong Cơ đột nhiên nắm lấy, đối phương không nói tiếng nào nhưng ánh mắt sáng rực nhìn hắn chằm chằm, tuy không nói gì, nhưng Nguỵ Vô Tiện lại dường như đoán được y muốn nói điều gì, "Hay là ngươi muốn... kết thành đạo lữ, cùng ta?"
Lam Vong Cơ gật gật đầu thật mạnh.
Nguỵ Vô Tiện chớp chớp mắt, có chút không thể tin được: "Lam Trạm, ngươi cần phải suy nghĩ kỹ, làm như thế, ngươi sẽ hoàn toàn trói chặt với ta, lấy ta – tên đại ma đầu, Di Lăng Lão Tổ này.... Sau này nếu ngươi hối hận, chạy trốn đến chân trời góc bể, ta cũng sẽ không buông tha cho ngươi".
Lam Vong Cơ: "Ừm".
Nguỵ Vô Tiện tiếp tục nói: "Còn nữa, như vậy chính là xác định chuyện cả đời, Lam tiên sinh vừa rồi giận dữ như vậy, chắc chắn là sẽ không tán thành chúng ta, nếu ngươi làm thế này, cũng không biết sẽ bị ông ấy phạt như thế nào, nếu ông ấy tức giận đuổi ngươi đi...."
Lam Vong Cơ nói: "Vậy thì chúng ta sẽ cùng nhau đi".
Nguỵ Vô Tiện nhìn y một lát, nói không nên lời, chỉ nhẹ nhàng cúi đầu, kéo một bàn tay y lại, đôi mắt Lam Vong Cơ cũng rũ xuống, nhìn vào bàn tay đang nằm trong lòng bàn tay của đối phương.
Sự im lặng này trong chớp mắt tựa như kéo thành một sợi dây dài, một đầu là Nguỵ Vô Tiện, đầu kia là Lam Vong Cơ.
Sau đó, sợi dây dài lại biến thành sợi dây tơ hồng, một sợi tơ hồng mãi mãi cả đời này, chỉ cột lấy ngươi và ta.
Nguỵ Vô Tiện cảm giác mình giống như nằm mơ vậy, lát sau, hoàn hồn lại từ trong suy nghĩ của mình, ngẩng đầu nhìn người đối diện, ánh mắt Lam Vong Cơ bình thản, nghiêng đầu, hắn theo ánh mắt của đối phương nhìn lại, ở giữa từ đường, linh bài của Thanh Hành Quân và Thanh Hành phu nhân đứng trang nghiêm. Cũng là một đôi đạo lữ trải qua trắc trở, thăng trầm của thế gian, kết cục không đáng để nói ra bên ngoài, nhưng cũng đã ở dưới mảnh trời xanh mờ ảo của Vân Thâm Bất Tri Xứ này, trịnh trọng nói ra lời thề hứa với nhau.
Lam Vong Cơ ngoái đầu nhìn lại, nhìn Nguỵ Vô Tiện, hơi hơi mỉm cười, kéo hắn lại, dẫn đến trước mặt cha mẹ mình.
Hai người bọn hắn cùng quỳ gối trước liệt tổ liệt tông Lam thị, hướng về trời đất, hướng về cao đường, hướng về lẫn nhau, vô cùng trịnh trọng mà khấu đầu xuống.
- -------------------------------------
Ơn Trời, hai em đã bày tỏ thẳng thắn với nhau rồi, bái đường rồi!!!!! Theo chân hai ẻm mà đuối luôn!!! 😅😅😅