Cái chân kia của Nguỵ Vô Tiện vừa sắp đặt xuống đất cứng đờ giữa không trung.
Lam Hi Thần ngạc nhiên nhìn về phía Lam Vong Cơ.
Ánh mắt Lam Khải Nhân đánh giá tới lui giữa hai huynh đệ một lát, rốt cuộc thở phào một hơi, thầm nghĩ, mấy người nhiều chuyện đó chỉ biết nói bậy, đầy đầu đều là tình ý diễm lệ, đương nhiên nhìn người cũng sai lệch, cho rằng ai ai cũng suồng sã như vậy, tới lui với Nguỵ Vô Tiện thì tới lui, quan hệ tốt thì quan hệ tốt, sa chân là lầm đường lạc lối, trắng đen không phân rõ, dù nói gì đi nữa, cháu trai quy phạm đoan chính, giữ mình trong sạch, học trò ngoan ngoãn kia của ông, sao có thể là... là đoạn tụ kia chứ??
Bất quá tuy Lam Khải Nhân có được lời khẳng định của Lam Vong Cơ, cũng không dám để mặc cho tình hình phát triển, bắp cải trắng và heo cứ ở cùng nhau, không chừng một ngày nào đó thật sự bị ủn đi, kế sách hiện nay vẫn là nhanh chóng xây hàng rào tre bảo vệ, để bắp cải trắng nhanh nhanh bái đường thành thân với bắp cải trắng khác, tốt nhất sớm ngày sinh ra cải con, thì trái tim cứ mãi lo lắng của ông mới có thể an ổn.
Chọn ngày không bằng gặp ngày, Lam Khải Nhân nhân lúc sắt còn nóng nói: "Vong Cơ à, hiện giờ các thế gia đang truy tìm Kim Quang Dao ở khắp nơi, Vân Thâm Bất Tri Xứ cũng đã phái nhiều người xuống núi tuần tra, bên phía nữ tu, nhóm người Quân Tử cũng có nhiệm vụ, nhưng các nàng ấy mới xuất sư trước đó mấy ngày, cũng chưa từng xuống núi săn đêm, kinh nghiệm sợ là không đủ, thân thể ngươi còn chưa tốt lắm, không thể tham dự, mấy ngày nay nhàn rỗi, thì làm quân sư, cùng các nàng ấy định ra tuyến đường tuần tra đợi cùng nhau thực hiện, giám sát và giúp đỡ một chút đi. Việc này không nên chậm trễ, tí nữa đi ngay."
Lam Vong Cơ nghe vậy ngây người một chút, cùng Lam Hi Thần liếc nhìn nhau, hai huynh đệ trong lòng hiểu rất rõ, đây là ý tứ nóng lòng muốn dâng tặng Lam Vong Cơ đến với các cô nương, sớm ngày thành việc tốt.
Lam Hi Thần mới vừa bị câu nói kia của Lam Vong Cơ làm cho nghẹn, khiếp sợ thì khiếp sợ, nghi hoặc cũng có nghi hoặc, nhưng tâm ý của y đối với Nguỵ Vô Tiện, làm thế nào dăm ba câu là có thể đẩy đi, ngay cả dăm ba câu của chính chủ cũng đừng hòng đẩy ca ca là hắn đi, chỉ là không biết đệ đệ bướng bỉnh thành tính kia của hắn bị co rút sợi dây thần kinh nào, Lam Hi Thần hoàng đế không vội mà thái giám đã vội, nói: "Nhưng mà thúc phụ, Quân Tử nàng ấy là nữ tu, có trưởng bối nữ đốc thúc dạy dỗ, từ trước đến nay hành động độc lập, Vong Cơ là một nam tử, có phải không tiện lắm hay không...."
Lam Khải Nhân sốt ruột nói: "Cái gì nam tu nữ tu, Vong Cơ là huyết mạch dòng chính nội tu, là phải cùng với ngươi, quản lý sự vụ trong gia tộc, hiện giờ đại ca ngươi là tông chủ, thì y tương đương với chức vụ phó tông chủ, việc trong tộc cần phải tham gia, toàn bộ Vân Thâm Bất Tri Xứ, toàn bộ Lam gia đều sẽ do các ngươi quản lý trong tương lai, còn câu nệ nam nữ khác biệt cái gì, thiển cận. Chỉ cần tuân thủ nghiêm ngặt lễ nghi đúng mực là được, không có gì là không được hết".
Lam Khải Nhân nói một hơi thật là trôi chảy, tư thế sẵn sàng mai mối cho Lam Vong Cơ, tính toán đâu ra đấy đến mức này, hai huynh đệ cũng không tiện nói gì nữa, không dám phật ý, nhỏ giọng vâng dạ.
Lam Khải Nhân hài lòng đi rồi. Lam Hi Thần ý vị thâm trường liếc nhìn Lam Vong Cơ một cái, cũng đi theo.
Lam Vong Cơ đứng ở cửa tiễn khách, rũ con ngươi thở dài, quay đầu liền nhìn thấy Nguỵ Vô Tiện đứng ở phía sau không biết từ lúc nào, nhìn thẳng chằm chằm vào y. Tim Lam Vong Cơ hơi giật nảy lên.
Nguỵ Vô Tiện đôi mắt mở to, ngực hơi phập phồng, không biết là tức giận hay gì khác, môi mấp máy, nói: ".... Hiểu lầm cái gì?"
Lam Vong Cơ ngẩn ra một chút, ánh mắt nhìn về phía Nguỵ Vô Tiện hình như có sóng gió gợn lên, nhưng rất nhanh đã ngăn lại, tầm mắt cứng ngắc dời đi chỗ khác, ".... Không có gì".
Nguỵ Vô Tiện hít sâu một hơi, suýt nữa buột miệng thốt ra điều gì đó, bị thân hình Lam Vong Cơ lướt qua chặn lại, y đi vào phòng trong, khoác thêm áo khoác, không chút cẩu thả chỉnh sửa lại bề ngoài.
"Ngươi muốn đi đâu?" Giọng nói Nguỵ Vô Tiện truyền đến, giọng điệu lộ ra vẻ bất an.
Ngón tay chậm rãi lướt nhẹ theo vạt áo của Lam Vong Cơ lặng lẽ cuộn lại, lát sau, lại không dấu vết thả lỏng ra, nhàn nhạt nói: "Đi bàn công việc".
Nguỵ Vô Tiện cắn răng nói: "Đi gặp Quân Tử cô nương gì đó phải không?"
Lúc Lam Vong Cơ đi, hắn giống như con thú nhỏ đi theo phía sau tới trong sân, Lam Vong Cơ vừa quay đầu lại, thì thấy hắn thất thần nhìn chằm chằm vào mình, tràn đầy vẻ mất mát và bất lực.
Lông mày Lam Vong Cơ gần như đau đớn mà nhíu lại, siết chặt cánh tay suýt nữa nhịn không được vươn ra, nhắm mắt, gian nan mở ra, "Ngươi mới vừa tỉnh, thân thể suy yếu, đừng đi lung tung, trở về nghỉ ngơi đi".
Nguỵ Vô Tiện nổi lên cơn hờn dỗi, bắt đầu tàn phá bụi hoa vô tội ở bên cạnh. Một cây hoa thược dược mong manh bị hắn vặt sắp trọc, Lam Vong Cơ rốt cuộc vẫn là đi rồi, Nguỵ Vô Tiện liếc nhìn lá màu xanh hoa màu hồng, lông mày hồ nghi cau lại, từ khi nào Lam Trạm lại bắt đầu thích mấy thứ tầm thường này?
Đoá hoa mong manh đáng yêu, như tiên tử thoa son điểm phấn trắng nõn nà, khiến người ta yêu mến.
"...."
Xem ngươi giả vờ đáng yêu, lẳng lơ và phù phiếm, cố gắng câu dẫn Hàm Quang Quân, vẻ đẹp trần tục, làm thế nào xứng đôi với gian phòng của Lam Trạm?
Nguỵ Vô Tiện trong cơn tức giận, móng vuốt ra tay độc ác vô tình, thuận thế lại ngắt thêm mấy đoá hoa, Lam Cảnh Nghi và Lam Tư Truy mới vừa bước vào sân vườn, thì nhìn thấy cảnh mưa vùi gió dập, những đoá hoa kiều diễm bị chà đạp dưới đất, phơi xác bên cạnh đôi ủng đen của Nguỵ Vô Tiện.
Lam Cảnh Nghi đại kinh thất sắc: "Nè, nè?! Đây là thược dược Hàm Quang Quân hết lòng trồng trọt, bình thường ngài ấy xem như bảo bối, tự mình tưới, cắt cành, ngươi, ngươi lại ngắt không chừa một đoá nào?!"
Còn Lam Tư Truy lại vui mừng ngạc nhiên nói: "Nguỵ tiền bối! Rốt cuộc ngươi đã tỉnh rồi! Hàm Quang Quân đã nhiều ngày chăm sóc cho ngươi, dốc hết sức lực, thương thế của mình cũng không thèm lo, mọi người nhìn thấy mà trong lòng đều nín thở một hơi, thật sự lo lắng, ngươi tỉnh lại thế này, nói chung là tốt rồi, hai người đều bình an không bị gì...." Lam Tư Truy cám ơn trời đất vui mừng một hồi, thấy Nguỵ Vô Tiện ngơ ngác nhìn cậu, trên mặt hình như có vẻ xấu hổ, tự biết mình lại nhiều lời rồi, trong lòng tự tát mình.
Lam Cảnh Nghi ngồi xổm trên mặt đất, đau lòng và thương xót vuốt ve những cánh hoá bị bứt rơi tan tác kia, "Tốt cái gì mà tốt, đợi Hàm Quang Quân trở về, không nhìn nổi chém hắn một kiếm".
"Các ngươi tới tìm Lam Trạm à?" Nguỵ Vô Tiện thất thần nói, liếc mắt nhìn cây hoa thược dược bị vặt trụi lủi, phát hiện trong đám lá xanh có hai quả cầu tuyết tròn vo, lông xù xù, con này chồng lên con kia, hơi lắc lư.
Lam Tư Truy đáp vâng, Lam Cảnh Nghi nhìn thấy một con thỏ con bị Nguỵ Vô Tiện nắm lỗ tai xách lên, cho rằng hắn tàn phá thực vật xong muốn gây hại động vật, quá mức kinh hãi, vội không ngừng ôm con thỏ còn lại vào trong ngực để bảo vệ, trợn mắt giận dữ: "Nguỵ tiền bối, may mà Hàm Quang Quân đối xử với ngươi tốt như vậy, mà ngươi lại muốn làm hại con thỏ của ngài ấy! Ngươi, ngươi muốn làm gì? Ngươi hẳn là không phải, định nướng chúng nó lên ăn đấy chứ?!"
"Con thỏ này là Lam Trạm nuôi à? Lam Trạm bắt đầu thích thỏ từ lúc nào? Trước kia đưa y thì y đều không thèm...." Nguỵ Vô Tiện tấm tắc nói lạ, liếc liếc nhìn Lam Cảnh Nghi giống như gặp đại địch, "Tiểu bằng hữu Cảnh Nghi, suy nghĩ kia của ngươi thật đáng sợ nha, cả ngày trong đầu chứa cái gì, thỏ con đáng yêu như vậy..." Nghiêm túc nghĩ nghĩ, "Hay là kêu Lam Trạm nuôi nhiều một chút, đợi sinh thêm mấy con thỏ con, sau đó làm bữa tiệc thỏ cũng không muộn".
"Hai con thỏ này đều là đực!" Lam Cảnh Nghi theo bản năng nói rõ, cuối cùng mới phản ứng lại là sai trọng điểm rồi, "Bữa, bữa tiệc thỏ?!" Cậu đẩy con thỏ an tĩnh ngoan ngoãn vẫn không nhúc nhích trong lòng ngực cho Lam Tư Truy, "Coi chừng con thỏ này!", vén tay áo lên, sắp sửa giành lại con thỏ nằm trong khuỷu tay của Nguỵ Vô Tiện.
Ai ngờ con thỏ kia lại không dễ ăn hiếp, vừa vào trong lòng Nguỵ Vô Tiện đã đá lung tung, không đợi Lam Cảnh Nghi đến cứu, đã tự mình hai lần vượt ngục, Nguỵ Vô Tiện kêu a a hai tiếng, bị nó cắn mấy cái, hai cánh tay thất tai bát nạn mà bày ra một loạt dấu răng nhỏ xíu, hắn đau vung chân vẩy tay, hùng hùng hổ hổ, con thỏ kia liền trực tiếp lăn từ trên người Nguỵ Vô Tiện xuống, rớt bộp xuống mặt đất, ngất xỉu một chút, rồi chạy đi.
"Còn ghét bỏ ta... lợi hại hơn cả Hàm Quang Quân của nhà ngươi, không cho sờ phải không?" Nguỵ Vô Tiện giống như mèo bắt chuột vồ tới, túm được con thỏ kia là khinh bạc một hồi, như thể trả thù, xoa nắn vuốt ve, mỗi một chút trên người nó đều sờ soạng một lần, con thỏ vặn qua vẹo lại, hắn cười thật dâm đãng: "Thà chết không chịu đúng không, dám ở trước mặt ta bày ra cái vẻ này, ngay cả Hàm Quang Quân của nhà ngươi cũng không thoát được, một con thỏ nhỏ như ngươi cũng đừng mong chạy trốn."
Lam Cảnh Nghi: "....."
Lam Tư Truy: ".... Khụ"
Lam Cảnh Nghi nhìn chịu không nổi, quyết định tìm lối thoát khác, ánh mắt cậu lướt qua bả vai Nguỵ Vô Tiện nhìn ra xung quanh một chút: "Hàm Quang Quân không ở đây sao? Ngài ấy đi đâu?"
Khoé miệng Nguỵ Vô Tiện nhếch nhếch lên, ôm con thỏ đứng dậy, "Y hả... bị Lam lão nhân kêu đi xem mắt rồi".
".... Xem, xem mắt?!"
Không muốn doạ tụi nhỏ sợ, Nguỵ Vô Tiện không chút do dự kể lại chuyện hồi nãy, cuối cùng kết luận: "Nói tóm lại, lão nhân nhà các ngươi sợ ta độc hại Lam Trạm, đổi biện pháp để y tẩy rửa mắt, tẩy rửa lòng, gặp thêm mấy cô nương xinh đẹp, nâng cao mắt thẩm mỹ lên, đỡ phải cả ngày lêu lổng cùng với nam nhân thúi ta đây".
Lam Cảnh Nghi cảm thấy rất có lý mà gật đầu, Nguỵ Vô Tiện miệng hơi giựt giựt, lại thấy cậu lắc đầu với vẻ thành thật: "Nhưng Hàm Quang Quân đối với các cô nương vẫn luôn không có hứng thú gì..."
Lam Tư Truy bị lời nói thẳng không e ngại của cậu ta làm cho khiếp sợ, tuy nói rằng Hàm Quang Quân nhà cậu đúng là đoạn tụ, nhưng tuỳ tiện nói ra như vậy, không khỏi có chút... bất kính?
Lam Cảnh Nghi cho rằng Lam Tư Truy không đồng ý, nghĩ nghĩ, lại nói: "Bất quá, Hàm Quang Quân dường như bất kể nam hay nữ, cũng đều không có hứng thú với người ta, ngoại trừ...." Ánh mắt Lam Cảnh Nghi ngó sang Nguỵ Vô Tiện, đầy mặt viết "Dường như thật sự chỉ có hứng thú đối với cái tên nam nhân thúi này", nghĩ trăm lần cũng không ra.
Nguỵ Vô Tiện làm lơ chút khinh bỉ này trong mắt cậu, cười vui vẻ, trong lòng đắc ý, sau một hồi lâu lại nhớ tới điều gì, trên mặt một trận không vui, miễn cưỡng hỏi: "Quân Tử... cô nương kia, bề ngoài có đẹp không?"
Lam Cảnh Nghi không chút nghĩ ngợi liền nói: "Đẹp, Quân Tử tiên tử nổi tiếng xinh đẹp ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, hơn nữa phẩm hạnh xuất chúng, tu vi cũng cao, nghe nói không ít huyền môn thế gia mời người đến mai mối, gặp phụ thân nàng để cầu thân. Chẳng qua, nàng hình như đã có người trong lòng, từ chối tất cả".
Nguỵ Vô Tiện mím môi, do dự nói: ".... Vậy, người trong lòng nàng là ai?"
Lông mày Lam Cảnh Nghi nhướng nhướng lên, thật cẩn thận nhìn lướt qua xung quanh, sợ bị người ta túm được lỗi "Sau lưng không thể nói chuyện thị phi của người khác", vẻ mặt thần bí vẫy tay một cái về phía Nguỵ Vô Tiện, đợi hắn ghé tai lại, mới nhỏ giọng nói: "... Nghe nói, là Hàm Quang Quân". Sau một lúc lâu, lại bổ sung một câu, "Bất quá nàng như thế, cũng xứng đôi với Hàm Quang Quân của chúng ta, còn rất môn đăng hộ đối".
Nguỵ Vô Tiện vô cùng qua loa "Ờ" một tiếng, ánh mắt nhìn xuống, không nói tiếng nào gãi gãi con thỏ. Con thỏ làm như bị hắn gãi đến không còn cách nào, cũng không chạy, chỉ tóp tép liếm lông của mình, Nguỵ Vô Tiện gãi chỗ nào, nó liền ghét bỏ liếm một cái chỗ đó, rõ ràng cảm thấy thân mình không sạch sẽ.
Lam Tư Truy nhìn thấy không ổn, thuận tay thúc cùi chỏ Lam Cảnh Nghi một cái, vội vàng nói: "Cảnh Nghi ngươi đừng nói bậy".
"Ta nói bậy chỗ nào?" Lam Cảnh Nghi nói.
Lam Tư Truy đúng lý hợp tình nói: "Hàm Quang Quân ngài ấy... ngài ấy không thích kiểu như vậy".
Lam Cảnh Nghi nói: "Kiểu thế nào?"
Lam Tư Truy nói: "Thế này"
Lam Cảnh Nghi nói: "Kiểu thế nào?"
Lam Tư Truy: "Thì thế này".
Lam Cảnh Nghi: "Ngươi đang đánh đố cái gì vậy. Lại nói, ngươi sao biết Hàm Quang Quân thích như thế nào?"
Lam Tư Truy: "Ta, ta biết nha, Hàm Quang Quân thích... kiểu thế này". Ánh mắt như có như không bay về hướng Nguỵ Vô Tiện.
Lam Cảnh Nghi nhìn theo ánh mắt của cậu, trái phải vòng qua Nguỵ Vô Tiện, quét qua một khoảnh trống rỗng, chằm chằm cũng không nhìn ra được cái gì, "Kiểu thế nào?"
Lam Tư Truy tức giận: "Thế này".
Lông mày Lam Cảnh Nghi nhăn tít lại: "Kiểu, kiểu thế nào?"
Hai người ông nói gà bà nói vịt cãi nhau một hồi, thì thấy Nguỵ Vô Tiện về phòng mặc quần áo, chắp tay sau lưng đi tới, "Đi, đi xem vị Quân Tử tiên tử này đi".