Kiều Duy Nam không ngốc đã nghe hiểu
nên không có đưa đầu vào họng súng mà
nói sang chuyện khác: “Nói mới nhớ cậu đã
trở về nước lâu như vậy rồi nhưng không
định quay lại nhà họ Mạc tiếp quản công việc
làm ăn mà cứ tiếp tục ở lại khoa Sản này của
cậu sao?”
Mạc Du Hải không khỏi nghĩ tới mô da
thừa thãi trên cơ thể mà Hạ Nhược Vũ vừa
mới nói nên cầm điện thoại lên, sau đó thản
nhiên lên tiếng hỏi một câu: “ Cái gì là mô da
thừa thãi trên cơ thể người vậy?”
Kiều Duy Nam vốn chỉ muốn càu nhàu
với anh một câu anh ta lại không phải là bác
sĩ, làm sao mà anh ta biết được mô da thừa
thãi là cái gì chứ nhưng sau khi suy nghĩ một
chút đột nhiên phản ứng lại.
Bỗng chốc không khỏi bật cười ra tiếng.
Mạc Du Hải nhíu chặt mày nhưng cũng
không hỏi mà định trực tiếp cúp máy.
Nhưng lại bị Kiều Duy Nam ngăn lại, anh
ta cố nín cười và nói: “Du Hải chắc hẳn là có
người phụ nữ nào đó đã nói với cậu cái này
đi”
Mạc Du Hải không lên tiếng.
Kiều Duy Nam coi như anh đã thừa nhận,
sau đó cố gắng nhịn xuống không cười ra
tiếng: “Sao cậu không bớt chút thời gian đi
khám nam khoa thử xem, dù sao cắt bỏ bớt
một số thứ thừa thãi cũng không ảnh hưởng gì:
“Nói tiếng người đi!” Mạc Du Hải có chút
không kiên nhãn.
Kiều Duy Nam cố nhịn một lúc lâu rồi
mới nhả ra ba chữ: “Bao quy đầu!”
Sau đó lặng lẽ cúp điện thoại, anh ta có
thể đoán được trong khoảng thời gian tới
cuộc sống của mình sẽ rất khó khăn đây.
Rốt cuộc…
Mạc Du Hải đặt di động xuống, đôi mắt u
ám như bóng đêm tăm tối và ngày càng sâu
không thể dò được.
Gối thêu hoa?
Bao quy đầu?
Hạ Nhược Vũ cô cũng thực sự dám nói đó.
Sau khi rời khỏi bệnh viện, Hạ Nhược Vũ
đang lái xe bỗng hắt hơi mấy lần.
Khi cô vẫn chưa về đến nhà thì đã nhận
được một cuộc gọi từ đồn cảnh sát gọi đến.
Cô lái xe nên không để ý mà bắt máy
ngay, một giọng nói nghiêm túc từ đầu dây
bên kia truyền đến: “Chào cô, cho hỏi cô có
phải là cô Hạ Nhược Vũ không?”
“Vâng!” Bình thường mỗi khi nhận được
những cuộc gọi như vậy thì cô đã cúp máy từ
lâu, nhưng bây giờ cô đang lái xe và cảm
thấy nhàm chán nên coi như giết thời gian
vậy.
Đầu bên kia lên tiếng: “Tôi gọi đến từ đồn
cảnh sát, bạn trai Hàn Công Danh của cô
hiện đang ở đây nên cần cô qua một chuyến
để bảo lãnh, cô xem cô có thời gian đến đây
hay không?”
Đồn cảnh sát? Đúng lúc cô vừa tới ngã
tư đèn đỏ được bật sáng, Hạ Nhược Vũ mới
hơi mất tập trung một lúc suýt chút nữa thì
đã tông phải chiếc xe phía trước.
Sau khi dừng xe lại cô mới mở miệng xác
nhận: “Hàn Công Danh đang ở đồn cảnh sát?”
Phía bên kia “ừ” một tiếng và có chút ồn ào.
Hạ Nhược Vũ nói thẳng: “Tôi không có
thời gian.”
Sau đó trực tiếp cúp máy.
Viên cảnh sát gọi điện tới: “…
Rồi anh ta bấm máy gọi lại lần nữa
nhưng đầu bên kia trực tiếp không thèm
nghe máy.
Trong đồn cảnh sát nhân viên cảnh sát
đang thẩm vấn Hàn Công Danh mở miệng
nói: “Anh Danh bạn gái của anh bên đó nói
không có thời gian, anh thử nghĩ xem còn có
ai khác nữa không chúng tôi sẽ liên lạc giúp?”
Sắc mặt của Hàn Công Danh trở nên tối
sầm và lạnh lùng lên tiếng: “Anh gửi địa chỉ
cho cô ấy và nói rằng khi nào cô ấy đến thì
tôi mới có thể ra ngoài được.”
Viên cảnh sát: “…”
Anh thực sự coi mình là đứa trẻ ba tuổi
còn đồn cảnh sát là nhà trẻ à? Khi nào đến
thì mới rời khỏi.
Cuối cùng nhân viên cảnh sát vẫn gửi
một tin nhắn cho Hạ Nhược Vũ.
Đồn cảnh sát.
Khi Hạ Nhược Vũ đến đó đã là buổi tối
rồi, ánh đèn trong phòng tạm giam mờ ảo
người cảnh sát trực ban nhìn thấy cô và cất
tiếng hỏi: “Cô tìm ai vậy?”
“Hàn Công Danh.”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!