Chương 448: Quyết đoán
Mạc Du Hải nhìn ánh mắt Lục Hằng: “Yên tâm, tôi sẽ không để ông thất vọng đâu, hai mươi năm trước ông thua ba tôi, hai mươi năm sau, ông vẫn thua trong tay tôi thôi.” Đồng tử Lục Hằng co lại một chút, tuy biểu cảm thoải mái nhưng tay đã nổi hết gân xanh lên, chứng tỏ tâm trạng ông ta không hề bình tĩnh như ông ta thể hiện.
“Bây giờ tuỳ cậu nói gì thì nói, ngày mai cậu thắng được tôi nói tiếp, nhưng tôi bái phục dũng khí của cậu.” Lục Hằng không tức giận, trên mặt có sự âm trầm đáng sợ.
Mạc Du Hải bình thản nói: “Bây giờ muộn rồi, tuổi ông lại cao, về nhà ngủ thì hay hơn.” Lục Hằng không nói thêm gì, nhìn Mạc Du Hải một cái rôi quay người ra khỏi khách sạn.
Tinh Giang lên trên, nhỏ giọng hỏi: “Tổng giám đốc Mạc, sao anh lại đồng ý cược với Lục Hằng chứ, nhỡ như bại trong tay ông ta thì đúng là tự chui đầu vào rọ mà?” Mạc Du Hải hơi nhíu mày: “Cậu không cảm thấy bây giờ Lục Hằng đột nhiên tim tôi là hơi kì lạ sao?” Tỉnh Giang nghi hoặc: “Có gì lạ chứ, không phải ông ta muốn đối đầu với anh từ lâu rồi sao, chắc là không nhẫn nại được nữa chứ gì?” Mạc Du Hải cười cười: “Cậu nghĩ vấn đề đơn giản quá, cậu nghĩ lại nhé, sở dĩ Lục Hằng đến Đông Á là vì tiếp nhận mối làm ăn của Sai Bá đúng không? Chắc là Sai Bá chết rồi, thuộc hạ của ông ta sẽ không dễ gì giao mối làm ăn ra thế” Tinh Giang dường như hiểu ra: “Tức là Lục Hằng sẽ không hoàn thành chuyện này trong thời gian một ngày ngắn ngủi, ông ta chắc là không có thừa thời gian mà đối đầu với anh?” Mạc Du Hải gật đầu: “Cho nên, tình hình bình thường thì Lục Hằng nhất định sẽ làm chuyện nên làm trước, rồi mới có tư bản đối đầu với tôi, nhưng ông ta không làm thế mà lại muốn quyết đấu với tôi ngay, chuyện này không kì lạ sao?” Tinh Giang nhíu mày hỏi: “Vậy tổng giám đốc Mạc cảm thấy mục đích của ông ta là gì? Đầu óc tôi chậm, quả thực nghĩ không ra.” Mạc Du Hải trầm ngâm một chút, nói: “Tất cả điểm liên kết thành một vấn đề, hình như tôi biết rôi, nhất định là Hàn Công Danh đã bắt được thóp của Lục Hằng, Hàn Công Danh muốn lợi dụng Lục Hằng đối đầu với tôi, cho nên mới vội vã tìm tôi thế” Tinh Giang hiểu ra: “Đúng đó, nhất định là như thế, chẳng lẽ Trần Tuấn Long đã nắm được bí mật nào đó của Lục Hằng, nên mới bị Hàn Công Danh uy hiếp?” Mạc Du Hải nghĩ nghĩ, lắc đầu: “Chưa chắc, Lục Hằng dù có mất hết công ty thì vẫn có mối làm ăn độc dược và quân hỏa ở Nam Á, vẫn có thể làm lại, cho nên tôi nghĩ trong tay Hàn Công Danh còn có thứ đáng để uy hiếp Lục Hằng hơn” Tinh Giang trầm ngâm hồi lâu, nói: “Tôi quả thực không nghĩ ra Hàn Công Danh có thể lấy gì để uy hiếp Lục Hằng, tổng giám đốc Mạc, anh đừng vòng vo nữa, nói cho tôi đi, để tôi còn tiện chuẩn bị” Mạc Du Hải bình thản: “Tôi nghĩ vấn đề là ở Lục Khánh Huyền, sau khi cậu về, lập tức điều tra bối cảnh của Lục Khánh Huyền, nhớ là đừng bỏ qua chỉ tiết nào ” Tinh Giang khó hiểu: “Tổng giám đốc Mạc, chuyện này quan trọng không, sao Lục Khánh Huyền có quan hệ gì với Lục Hằng được, cô ấy chỉ là con cái gia đình bình dân thôi” Mạc Du Hải cười cười: “Nếu cậu nghĩ thế thì sai quá sai rồi, gia cảnh của Lục Khánh Huyền tuyệt đối không đơn giản đâu, tôi luôn cảm thấy giữa cô ấy và Lục Hãng có quan hệ rất mật thiết” Tỉnh Giang thấy thái độ nghiêm túc của Mạc Du Hải thì vội nói: “Tôi biết rồi, tổng giám đốc Mạc” Nhìn Tỉnh Giang rời đi, Mạc Du Hải chuẩn bị lên lầu, khi quay người thì nhìn thấy Hạ Nhược Vũ đang đứng nhìn mình ai oán.
“Nhược Vũ, muộn thế này sao vân chưa ngủ đi” Mạc Du Hải bước lên, vẻ mặt hiện lên nét dịu dàng nhàn nhạt.
Hạ Nhược Vũ hình như hơi buồn bã: “Không có gì. Sao anh lại bảo Tinh Giang đi điều tra Lục Khánh Huyền?” Mạc Du Hải bình thản nói: “Sao thế, em ghen hả?” “Đúng, em ghen đấy, vì em rất ghét cô ta, không muốn anh với cô ta có quan hệ gì hết, không được sao?” Hạ Nhược Vũ tức giận nói.
Hạ Nhược Vũ càng tò mò: “Không được, em nhất định phải đi theo anh, không phải chúng ta nói rồi sao, dù xảy ra chuyện gì, chúng ta cũng ở bên nhau” Mạc Du Hải nhíu mày: “Nhược Vũ, em có nhớ anh từng nói với em về chuyện ba anh không?” Hạ Nhược Vũ gật đầu: “Em nhớ, sao thế?” Vừa nói xong, cô đã ý thức được, nói: “Chăng lẽ anh tìm được hung thủ rôi sao? Ngày anh anh đi đối đầu với kẻ đó?” Mạc Du Hải gật đầu: “Đúng, thực ra anh đã hoài nghi ông ta từ lâu rồi, nhưng không có chứng cứ xác đáng, nhưng ông ta lại tự tìm tới anh rồi” Hạ Nhược Vũ thấy xung quanh không có ai, hỏi: “Là ai?” Mất Mạc Du Hải như có ánh sáng: “Là Lục Hãng” “Không phải chứ, thế mà Lục Hãng lại là người hơn hai mươi năm trước đó, sao thế được, nếu ông ta là người xấu thì sao còn dám tới đây làm ăn chứ?” Hạ Nhược Vũ không thể tin nổi, hỏi.
Mạc Du Hải thản nhiên nói: “Nơi nguy hiểm nhất mới là nơi an toàn nhất, Lục Hằng vừa hay lợi dụng được tâm lí này của mọi người, bao nhiêu năm nay không bị ai phát hiện, nhưng cuộc sống ông ta không dễ dàng rồi.” Hạ Nhược Vũ như hạ quyết tâm: “Vậy ngày mai em càng phải đi với anh, vì chúng ta phải cùng nhau đối mặt” Nhìn ánh mắt kiên định của Hạ Nhược Vũ, Mạc Du Hải cảm động, hai người ở bên nhau, nên cùng gánh vác, cho nên nói: “Được, vậy mai chúng ta cùng đi” Giờ Hạ Nhược Vũ mới hài lòng: “Vốn dĩ nên đưa em đi rồi, được rồi, em đi nghỉ trước, mai không được không gọi em đó.” Mạc Du Hải cười bất lực, có lúc Hạ Nhược Vũ thực sự rất đáng yêu, nắm bàn tay nhỏ của cô, cùng đi lên lầu.
Lục Hằng rời khỏi khách sạn, ánh mắt lạnh lùng, người đàn ông bầu bạn bên ông ta đến gần, thấp giọng hỏi: “Đại ca, bên sòng cược đã sắp xếp xong rồi, nhất định ông sẽ thắng, Mạc Du Hải không có chút cơ hội nào.”